Bạn thân tôi, cái gì cũng tính toán đủ đường, lúc nào cũng chi li thiệt hơn, chẳng bao giờ chịu thiệt dù chỉ một chút. Tôi còn nhớ như in, cách đây 3 năm, nó cưới, tôi mừng 500 nghìn, vui vẻ đến ăn cỗ quê, bàn ghế nhựa bày ngoài sân, món ăn thì xoàng xĩnh, vài đĩa thịt luộc, ít rau xào, thêm bát canh lõng bõng nước. Lúc ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì, bạn thân mà, mừng là cái tình, ai tính toán làm chi.
Thế mà hôm nay, đến lượt tôi cưới, mời cỗ hẳn hoi ở nhà hàng, bàn tiệc sang trọng, món ăn đủ đầy từ tôm hùm đến bò bít tết, vậy mà nó vẫn chỉ đi lại đúng 500 nghìn. Phong bì đưa tận tay, cười tươi rói bảo: “Chúc mừng mày hạnh phúc!”. Tôi mở ra xem, đúng 5 tờ trăm nghìn mới cứng, không hơn không kém. Tự nhiên thấy hụt hẫng, không phải vì tiền, mà vì cái tình bạn bao năm, hóa ra với nó cũng chỉ là phép tính cộng trừ cho vừa vặn.
Từ hôm đó, tôi tự nhủ, bạn bè không cần phải thân quá, cứ xã giao cho nhẹ lòng. Chứ kiểu tính toán như nó, chắc cả đời chỉ biết đong đếm thiệt hơn, mà quên mất cái nghĩa cái tình nằm ở đâu.