Tôi vốn tự hào về vẻ ngoài của mình: làn da trắng sáng như ánh trăng rằm, vóc người cao ráo, thon thả, đi đâu cũng được khen là xinh đẹp. Ai gặp cũng bảo tôi giống như nàng tiên bước ra từ cổ tích. Vậy mà duyên số lại đưa tôi đến với anh – chú rể trong buổi mai mối mà gia đình sắp đặt. Anh có làn da đen nhẻm, rám nắng, chẳng chút hợp với hình mẫu trong mơ của tôi. Nhưng được cái, anh nhà giàu, gia đình có cơ ngơi bề thế, tính tình lại hiền lành, chịu khó. Tôi gật đầu đồng ý, phần vì thương bố mẹ, phần vì nghĩ “thôi, lấy chồng là lấy cái nết, chứ đâu phải cái nét”.
Ngày cưới, cả làng xôn xao. Người ta nhìn tôi lộng lẫy trong áo cưới trắng tinh, rồi nhìn anh cục mịch trong bộ vest, ai cũng thì thầm: “Chồng cú vợ tiên, đúng là trời đùa với số phận”. Tôi nghe mà chỉ cười, nghĩ bụng: “Kệ, miễn là mình sống hạnh phúc là được”.
Thời gian trôi qua, chúng tôi sống với nhau êm ấm. Anh chẳng khéo miệng, nhưng yêu thương tôi hết mực. Rồi tôi mang thai, sinh con. Ngày đứa bé chào đời, cả làng kéo đến xem mặt “con của chồng cú vợ tiên” sẽ ra sao. Khi bế đứa nhỏ trên tay, tôi ngỡ ngàng, rồi bật cười. Bé con da trắng hồng, đôi mắt to tròn, mũi cao, giống tôi như đúc, nhưng lại mang nụ cười hiền lành y hệt bố. Cả làng nhìn mà trầm trồ: “Trời ơi, đẹp như tạc tượng! Đúng là lấy gen mẹ, nhưng pha chút bố, thành ra tuyệt phẩm!”
Từ đó, chẳng ai còn gọi “chồng cú vợ tiên” nữa. Họ bảo chúng tôi là cặp đôi “đẻ ra vàng”, vì con cái vừa đẹp vừa mang nét hài hòa của cả hai. Tôi nhìn anh, nhìn con, rồi tự nhủ: “Đúng là duyên số, đôi khi vẻ ngoài chẳng nói lên điều gì, quan trọng là cái tình và cái phúc đời mang lại”.