Thứ Hai, Tháng 3 17, 2025
Google search engine
HomeChưa phân loạiBố tôi 80 tu:;ổi khổ sở khi lấy vợ trẻ 30 tuổ:i

Bố tôi 80 tu:;ổi khổ sở khi lấy vợ trẻ 30 tuổ:i

Bố tôi đã 80 tuổi, tóc bạc trắng, lưng còng, vậy mà một ngày ông gọi các con về họp gia đình, tuyên bố xanh rờn: “Bố sẽ cưới cô Lan, giúp việc trong nhà mình.” Cô Lan mới ngoài 30, trẻ trung, nhanh nhẹn, được thuê để chăm sóc bố từ vài năm trước. Chúng tôi – ba anh em – sững sờ, đồng thanh phản đối. “Bố ơi, tuổi bố thế này, cô ấy lại trẻ quá, không hợp đâu! Lỡ có chuyện gì thì sao?” Nhưng bố tôi gạt đi, mắt sáng rực: “Bố sống cô đơn đủ rồi, cô ấy chăm bố chu đáo, bố muốn có người bầu bạn tuổi già.”

Mặc kệ lời can ngăn, đám cưới vẫn diễn ra. Ngày cưới, bố tôi cười tươi như trẻ lại, còn cô Lan e ấp trong chiếc áo dài trắng, miệng ngọt ngào: “Con sẽ chăm ông thật tốt.” Chúng tôi dù nghi ngờ nhưng cũng đành chúc phúc, hy vọng bố được hạnh phúc những năm cuối đời.

Thế nhưng, chỉ vài tháng sau cưới, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Cô Lan không còn là người giúp việc dịu dàng, tận tụy nữa. Cô ta bắt đầu sai khiến bố tôi như osin, quát tháo khi ông chậm chạp, thậm chí còn cấm ông ra khỏi nhà vì “già rồi, ra ngoài nguy hiểm”. Tiền lương hưu của bố bị cô ta giữ hết, ông muốn mua gì cũng phải xin. Có lần tôi ghé thăm, thấy bố ngồi thẫn thờ ở góc nhà, bát cơm chan nước mắt, ông thì thào: “Bố sai rồi, các con ạ…”

Chúng tôi xót xa, đòi đưa bố về sống cùng, nhưng ông nhất quyết không chịu, bảo: “Bố đã chọn, bố phải chịu.” Cô Lan thì ngày càng lộ rõ bản chất, thường xuyên khoe khoang với hàng xóm rằng “ông già này để lại hết tài sản cho tôi, mấy đứa con đừng hòng đụng tới.” Nghe mà tức điên, nhưng bố cứ cam chịu, chúng tôi đành bất lực.

Rồi một ngày, bố gọi chúng tôi đến, giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Bố công bố di chúc hôm nay.” Cô Lan ngồi đó, mắt sáng lên, chắc mẩm tài sản nhà đất, tiền tiết kiệm của bố sẽ thuộc về mình. Nhưng khi luật sư đọc di chúc, cả nhà sững sờ: “Toàn bộ tài sản của tôi sẽ chia đều cho ba đứa con. Cô Lan chỉ được ở lại căn nhà này đến khi tôi qua đời, sau đó phải rời đi, không được hưởng bất kỳ thứ gì.”

Cô Lan tái mặt, hét lên: “Ông dám lừa tôi à? Tôi chăm ông bao năm nay!” Bố tôi, dù mệt mỏi, vẫn nhìn cô ta lạnh lùng: “Cô chăm tôi hay hành tôi, tự cô biết. Tôi già nhưng không mù.” Hôm đó, cô Lan bỏ đi ngay trong đêm, để lại bố tôi với nụ cười nhẹ nhõm. Ông nắm tay chúng tôi, nói: “Bố xin lỗi, các con. May mà bố tỉnh ngộ kịp.”

Từ đó, chúng tôi đưa bố về sống cùng, chăm sóc ông chu đáo. Câu chuyện ấy trở thành bài học đắt giá cho cả gia đình – rằng tình yêu tuổi xế chiều đôi khi không đơn giản như ta nghĩ.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments