Sau khi chồng mất, tôi vẫn giữ thói quen biếu mẹ chồng 3 triệu mỗi tháng. Không phải vì tôi dư dả gì, mà vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm, là tình nghĩa với người đã sinh ra chồng tôi. Dù cuộc sống một mình nuôi con nhỏ chẳng dễ dàng, tôi vẫn cố gắng đều đặn, không tháng nào thiếu. Mẹ chồng nhận tiền, đôi khi chỉ ậm ừ, chẳng bao giờ nói lời cảm ơn, nhưng tôi cũng không để bụng. Tôi nghĩ, mình làm vậy là vì chồng, vì cái tình cái nghĩa gia đình.
Ba năm trôi qua, tôi gặp một người đàn ông tốt. Anh ấy không giàu có, nhưng chân thành, thương tôi và con tôi như con anh ấy. Tôi quyết định đi thêm bước nữa, mong có một bến đỗ mới cho cả hai mẹ con. Ngày cưới, tôi mời mẹ chồng, vẫn gọi bà là “mẹ” như xưa, hy vọng bà sẽ vui cho tôi. Tôi không mong gì nhiều, chỉ cần một lời chúc phúc là đủ.
Nhưng hôm ấy, bà đến, mặt lạnh tanh. Tôi đưa thiệp mời tận tay, bà cầm mà chẳng nói gì. Đến lúc khách khứa ra về, tôi vẫn không thấy bà đưa cái phong bì nào, dù chỉ là vài trăm nghìn tượng trưng. Thôi thì tôi cũng chẳng để tâm, nghĩ bà tuổi cao, có lẽ không còn để ý phong tục. Vậy mà lúc ra về, bà đứng cạnh bàn tiệc, nhìn mâm cỗ rồi buông một câu khiến tôi nghẹn lòng: “Cỗ cưới mỏng thế này, đãi ai mà đãi được!”.
Tôi đứng đó, tay cầm ly nước, cười gượng mà nước mắt cứ chực trào. Bao nhiêu năm tôi đối đãi với bà bằng tấm lòng, vậy mà đến ngày tôi tìm được hạnh phúc mới, bà chẳng những không chúc phúc, còn chê bai. Tôi tự hỏi, 3 triệu mỗi tháng tôi gửi, chẳng lẽ chỉ mua được cái nhìn khinh khỉnh này sao?
Từ hôm đó, tôi vẫn sống cuộc đời của mình, vẫn yêu thương và trân trọng những người xung quanh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, có những thứ tình nghĩa mình trao đi, không phải lúc nào cũng nhận lại được như mong muốn.