Thứ Hai, Tháng 3 17, 2025
Google search engine
HomeChưa phân loạiLấy hết tiền học phí mời cả làng ăn khao đỗ đại...

Lấy hết tiền học phí mời cả làng ăn khao đỗ đại học mà không ai gửi tiền mừng

Ba đời nhà tôi mới có người đỗ được vào ngành bác sĩ. Ngày nhận tin tôi trúng tuyển Đại học Y, cả nhà như vỡ òa trong niềm vui. Bố tôi, dù nhà chẳng khá giả gì, vẫn quyết định “chơi lớn” mở tiệc mừng con gái. Ông bảo: “Cả đời bố vất vả, giờ con làm rạng danh dòng họ, không ăn mừng sao được!” Mẹ tôi lo lắng, sợ tốn kém, nhưng bố gạt đi, nói rằng đây là dịp hiếm có, phải làm cho ra trò.

Hôm đó, bố mẹ tất bật từ sáng sớm. Mẹ chạy chợ mua gà, mua thịt, bố mượn bàn ghế khắp xóm, còn tự tay dựng rạp trước sân. Tôi thấy bố vừa làm vừa cười, mắt sáng rực niềm tự hào. Tối đến, khách khứa kéo đến đông kín sân nhà. Dân làng ai cũng đến chúc mừng, khen tôi học giỏi, khen bố mẹ biết dạy con. Bố tôi cứ đứng ngồi không yên, hết rót nước mời khách, lại chạy vào bếp xem mẹ xoay xở thế nào. Tôi nghĩ chắc bố vui quá, không kìm được.

Nhưng rồi, tiệc gần tàn, tôi để ý thấy bố bắt đầu trầm ngâm. Mọi người ra về, để lại lời chúc tốt đẹp, nhưng chẳng ai dúi cho tôi lấy một đồng “lấy may” để đi học – cái phong tục mà tôi nghe mẹ kể từ nhỏ. Nhà tôi vốn khó khăn, bố mẹ đã dồn hết tiền bạc lo cho tôi học hành, giờ tôi đỗ đại học, khoản học phí sắp tới vẫn là gánh nặng lớn. Tôi biết bố trông chờ vào chút giúp đỡ nhỏ nhoi từ bà con, dù ông chẳng bao giờ mở miệng xin.

Tối đó, nằm trên giường, tôi nghe tiếng bố mẹ thì thầm ngoài phòng khách. Mẹ bảo: “Ông ơi, họ đến tay không cả, giờ lấy đâu tiền cho con nó nhập học?” Bố thở dài: “Thôi, tôi định mai họp thôn, nhắc khéo mọi người một câu, biết đâu họ hiểu.” Tôi nằm mà lòng nặng trĩu, thương bố mẹ quá.

Nào ngờ, sáng hôm sau, chưa kịp họp thôn, bác trưởng làng đã gõ cửa nhà tôi. Theo sau bác là mấy người trong xóm, tay xách túi gạo, tay cầm phong bì. Bác cười: “Tối qua ai cũng muốn góp chút cho cháu, nhưng ngại đưa trực tiếp, sợ ông nghĩ tụi này khoe mẽ. Sáng nay họp sớm, gom lại đây, mong cháu có cái vốn mà lên thành phố học hành thành tài!” Bố tôi đứng đó, mắt đỏ hoe, chẳng nói nên lời. Tôi chạy ra ôm bố, nước mắt cũng rơi. Hóa ra, dân làng không quên tôi, chỉ là họ muốn làm điều ý nghĩa theo cách của riêng mình.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments