Tôi là Hạnh, một người phụ nữ bình thường, sống ở một vùng quê yên bình. Mẹ chồng tôi, bà Năm, bị tai biến mạch máu não cách đây 7 năm. Khi ấy, bà mới ngoài 60, còn khỏe mạnh, nhưng chỉ sau một đêm, bà ngã quỵ. Từ một người phụ nữ nhanh nhẹn, bà trở thành một người nằm liệt giường, không nói được, chỉ có thể ú ớ vài âm thanh khó hiểu. Chồng tôi, anh Tùng, khi đó đang làm thợ xây ở quê, nhưng công việc bấp bênh, thu nhập chẳng đủ nuôi cả gia đình. Sau nhiều đêm bàn bạc, anh quyết định đi làm ăn xa, vào Sài Gòn làm công trình. Anh bảo: “Em ở nhà chăm mẹ, anh đi kiếm tiền, sau này ổn định mình sẽ có tất cả.” Tôi gật đầu, không phải vì tôi muốn, mà vì tôi biết, nếu không làm thế, cả nhà sẽ đói.
Vậy là tôi ở lại, một mình chăm mẹ chồng. Những ngày đầu, tôi còn vụng về, không biết cách trở người cho bà, không biết cách đút cháo sao cho bà không sặc. Có lần, tôi làm đổ cháo lên người bà, bà ú ớ nhìn tôi, ánh mắt như trách móc. Tôi khóc, nhưng rồi tự nhủ phải cố. Tôi học cách massage cho bà, học cách thay tã, học cách hiểu những âm thanh vô nghĩa của bà để biết bà muốn gì. Ngày qua ngày, tôi quen với việc thứcව
Cứ thế, 7 năm trôi qua. Tôi chăm bà, nuôi con trai nhỏ của chúng tôi, thằng Tí, giờ đã 10 tuổi, và lo toan mọi việc trong nhà. Chồng tôi, anh Tùng, mỗi năm về nhà vài lần, mỗi lần chỉ vài ngày. Anh gửi tiền đều đặn, nhưng tôi cảm nhận được sự xa cách dần trong ánh mắt anh. Tôi nghĩ, chắc tại anh mệt mỏi vì công việc, nên tôi không hỏi nhiều. Tôi chỉ mong bà khỏe lại, hoặc ít nhất, tôi có thể chăm bà đến cuối đời, để anh yên tâm làm việc.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Một buổi sáng, mẹ chồng tôi ra đi. Bà nằm đó, yên bình, như thể đã được giải thoát sau bao năm đau đớn. Tôi khóc, không chỉ vì thương bà, mà còn vì cảm giác trống rỗng. 7 năm, tôi đã dành cả thanh xuân để chăm bà, giờ thì sao? Tôi gọi điện báo tin cho anh Tùng. Anh nói sẽ về ngay.
Ngày chồng dẫn con riêng và nhân tình về chịu tang
Ngày tang lễ, cả làng đến đông đủ. Tôi lo liệu mọi thứ chu đáo, từ cỗ bàn đến việc đón tiếp khách khứa. Khi anh Tùng bước vào sân, tôi ngỡ ngàng. Đi cùng anh không chỉ có một người phụ nữ lạ mặt, mà còn có một cậu bé chừng 5 tuổi, trông giống anh như đúc. Tôi chết lặng, nhưng cố giữ bình tĩnh. Không phải lúc để làm ầm ĩ, tôi tự nhủ. Người phụ nữ ấy, cô ta tự giới thiệu là bạn anh Tùng, tên Lan, đến để viếng bà. Cô ta ăn mặc sành điệu, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lấm lét nhìn tôi như dò xét. Còn cậu bé, nó ngơ ngác, nắm chặt tay mẹ.
Trong suốt tang lễ, tôi cố gắng tập trung vào việc lo hậu sự cho mẹ chồng. Nhưng đầu óc tôi rối bời. Ai là người phụ nữ đó? Đứa trẻ kia là ai? Tôi muốn hỏi anh Tùng, nhưng anh tránh mặt tôi, chỉ nói vài câu xã giao. Tôi nhìn con trai mình, thằng Tí, đang lặng lẽ ngồi bên bàn thờ bà nội, và tự hỏi, liệu nó có biết gì không?
Ba ngày sau đám tang, tin động trời
Tang lễ xong, anh Tùng không ở lại lâu. Anh bảo phải về Sài Gòn gấp vì công việc. Người phụ nữ tên Lan và cậu bé cũng đi cùng anh. Tôi không giữ anh lại, vì tôi biết, có giữ cũng chẳng được gì. Nhưng trong lòng tôi, một linh cảm xấu cứ lớn dần.
Ba ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ chị Hoa, bạn thân của tôi ở quê, nhưng giờ cũng đang làm việc ở Sài Gòn. Chị nói, giọng run run: “Hạnh, chị phải nói thật với em. Anh Tùng… anh ấy có vợ bé ở đây. Người phụ nữ đến đám tang hôm nọ, là bồ của anh ấy. Đứa nhỏ là con anh ấy. Họ sống với nhau như vợ chồng đã 5 năm nay.”
Tôi nghe mà như trời đất sụp đổ. Năm năm? Vậy là ngay từ khi mẹ chồng tôi mới bị tai biến, anh đã có người khác? Tôi nhớ lại những lần anh về, những lần anh nói mệt mỏi, những lần anh lảng tránh ánh mắt tôi. Hóa ra, tất cả đều là giả dối. Tôi hỏi chị Hoa: “Chị có chắc không?” Chị thở dài: “Chị tận mắt thấy họ ở chung nhà. Cả khu trọ này ai cũng biết.”
Tôi cúp máy, ngồi bệt xuống sàn. Thằng Tí chạy đến, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?” Tôi ôm con, nước mắt rơi. Tôi không biết phải nói gì với nó. Rằng bố nó đã phản bội mẹ? Rằng nó có một đứa em cùng cha khác mẹ? Tôi chỉ biết ôm con chặt hơn, như thể đó là điều duy nhất còn lại trên đời này.
Kết thúc mở
Những ngày sau đó, tôi sống như người mất hồn. Tôi chưa đối diện anh Tùng, chưa hỏi anh một lời nào. Tôi không biết mình có đủ sức để tha thứ, hay đủ can đảm để bước tiếp một mình. Nhưng mỗi lần nhìn thằng Tí, tôi biết mình phải mạnh mẽ. Vì con, tôi sẽ tìm cách vượt qua. Còn anh Tùng, Lan, và cậu bé kia… tôi không biết số phận sẽ đưa họ đi đâu. Chỉ biết rằng, sau 7 năm hy sinh, tôi xứng đáng được sống cho chính mình.