Đám tang ông Nghĩa – trưởng họ của cả một dòng tộc – diễn ra trong âm thầm lặng lẽ theo đúng nguyện vọng của ông lúc sinh thời: “Không rườm rà, không khóc lóc, đưa đi trong đêm cho kịp giờ lành.”
Gia đình chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đều được đặt lịch rõ ràng, quan tài đóng kín, chờ đến nửa đêm là đưa ra đồng.
Nhưng đúng 0h, cả nhà giật mình khi con mèo đen trong nhà – vốn được nuôi để bắt chuột – đột nhiên tru lên một tiếng rợn người, rồi lao thẳng qua chính giữa gian thờ, đạp đổ cả cây nến đỏ đang cháy dở.
Một luồng gió lạnh ập vào.
Tưởng là gió, ai cũng lặng lẽ dọn dẹp, cho đến khoảng 30 phút sau, ông Phúc – em trai ông Nghĩa – đang ngồi nhắm rượu trước giờ đưa tang thì bất ngờ sùi bọt mép, gục xuống sàn, hai mắt trợn trừng.
Cả nhà hốt hoảng gọi cấp cứu. Nhưng trong lúc người cháu trai cõng ông Phúc ra xe, nắp quan tài bỗng kêu “cạch” một tiếng, hé ra một chút khiến người cầm đuốc phải quay lại kiểm tra.
Và chính lúc đó – tất cả chết lặng.
Bên trong không phải là thi thể ông Nghĩa.
Người nằm trong quan tài là… một gã đàn ông xa lạ, bị bó chiếu tẩm liệm sơ sài, không hề giống phong tục nhà họ. Hơn nữa, mặt người này bị bầm tím như vừa chết tức tưởi, móng tay còn có vết máu chưa khô.
Đúng lúc đó, công an được gọi đến.
Qua điều tra, camera phía sau nhà bị vô hiệu hóa 2 giờ trước đó, cổng chính không dấu vết cạy phá, chỉ có một lối hẹp ven mương là còn ướt đất – chứng tỏ kẻ đột nhập cực kỳ tinh vi.
Và cú twist nghẹt thở: ông Phúc – người sùi bọt mép – không phải trúng gió, mà bị đầu độc.
Kết luận pháp y xác nhận: ông Phúc là người có động cơ thay xác, bởi 3 ngày trước khi ông Nghĩa mất, ông Phúc vừa đi cầm cố sổ đỏ nhà họ vì nợ lô đề. Nếu bị phát hiện, cả họ sẽ họp truất quyền thừa kế của ông.
Ông đã cấu kết với một nhóm người để đánh tráo thi thể, với ý đồ giả tang, lấy tiền chia tài sản nhanh, rồi dựng chuyện mất xác.
Không ngờ con mèo đen nhạy cảm đã cảm nhận ra sự tráo đổi, và ông Phúc – trong lúc ung dung chờ kế hoạch thành công – lại bị đồng bọn thủ tiêu ngay trong đêm để diệt khẩu.
Kẻ cuối cùng bị bắt chính là gã xe tang – người được thuê ngoài với giá gấp đôi.
Còn ông Nghĩa thật sự – sau 2 ngày truy lùng – được tìm thấy trong một ngôi nhà hoang cách đó 5km, bị… bỏ rơi cùng chiếc quan tài thật, nhưng may mắn vẫn còn nguyên vẹn.
Từ đó, làng cấm tuyệt đối mọi chuyện “đưa tang lúc nửa đêm” – không vì tâm linh, mà bởi chính lòng người còn đáng sợ hơn cả bóng tối.