Ở cuối con hẻm nhỏ nơi miền Trung nắng gió, có một người đàn bà tên Mùi.
Suốt 10 năm, bà ngày nào cũng mặc một chiếc áo dài cưới màu đỏ cưới – bạc màu theo năm tháng – lặng lẽ đi chợ, mua chỉ vài miếng đậu, vài bó rau, ít cá vụn.
Ai cũng bảo bà có vấn đề.
Trẻ con thì trêu chọc:
– “Bà cô dâu đi lạc!”
Người lớn đôi khi cũng đùa cay nghiệt:
– “Chắc chờ chú rể từ kiếp trước tới đón.”
Nhưng bà Mùi chưa từng nổi giận.
Chỉ cười.
Rồi lại tiếp tục đi – thẳng lưng, nhẹ nhàng, như đang bước giữa lễ đường.
Có người kể, chồng bà – một người lính – mất tích trong một cuộc hành quân 10 năm trước, đúng ngay ngày cưới.
Chiếc áo dài đó là thứ bà mặc khi đón tin anh không trở về.
Từ ngày đó, bà mặc nó mỗi ngày.
Và chờ.
Rồi một buổi chiều lặng gió.
Bà Mùi đi chợ, nhưng lần này không mua gì cả.
Chỉ bước đến từng người quen:
– “Mai nhớ qua nhà đưa tôi đi nhé. Nhớ đấy!”
Bà nói với chị bán rau.
Nói với ông xe ôm già.
Với đứa trẻ vẫn thường trêu bà là “cô dâu ế”.
Ai cũng ngỡ bà lại phát bệnh, nên chỉ cười trừ.
Sáng hôm sau.
Xóm nhỏ bàng hoàng khi nghe tiếng kèn đám.
Bà Mùi qua đời trong giấc ngủ, vẫn mặc nguyên chiếc áo dài cưới.
Trên ngực là bức thư tay đã ố vàng, ghi rõ:
“Nếu tôi mất đi, xin đừng để tôi đi một mình.
Nhờ bà con đưa tôi đi như một cô dâu thật sự — vì tôi đã chờ đủ rồi.”
Và điều không ai ngờ…
Lúc người ta dọn dẹp di vật, dưới chiếc chiếu nơi bà nằm có hộp gỗ nhỏ.
Trong đó là bức điện báo cũ cách đây 3 ngày từ biên giới phía Bắc:
“Tìm thấy hài cốt người lính Nguyễn Văn Hòa – có trùng ADN với hồ sơ bà Mùi gửi. Đề nghị người nhà đến nhận.”
Cả xóm chết lặng.
Thì ra… bà chờ thật.
Và đúng lúc xác nhận tin chồng về – cũng là lúc bà chọn để ra đi, nhẹ nhàng như một cuộc “xuất giá” cuối cùng.
Có những người vợ không bao giờ mặc đồ tang,
Bởi với họ – tình yêu là một đám cưới dang dở không bao giờ kết thúc.