“Già rồi, ăn cơm nguội cho đỡ phải thổi’ – con dâu nói x-ơi x-ơi với mẹ chồng trước mặt khách

0
36

Bà Lành năm nay đã ngoài 70 tuổi.
Sau khi chồng mất, bà dọn về ở cùng vợ chồng con trai cả trong căn nhà 3 tầng khang trang nơi đầu làng.
Bà chỉ xin mỗi ngày nấu cơm, dọn dẹp nhẹ, coi như không bị vô dụng.

Nhưng con dâu thì khác.
Chị ta chưa bao giờ xem bà là người trong nhà.

Hôm ấy có khách quý đến nhà ăn cơm – một người đàn ông lịch lãm, ăn mặc sang trọng, giới thiệu là giám đốc công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội.

Bà Lành vui mừng, hì hục nấu bữa cơm thịnh soạn với gà hầm, cá kho, rau vườn…

Nhưng vừa bưng bát cơm lên bàn chưa kịp ngồi, con dâu đã liếc xéo:

– “Già rồi thì ăn cơm nguội cho đỡ phải thổi, ai rảnh mà hầu mãi!”

Không khí trên bàn tiệc chùng xuống.

Vị giám đốc lịch sự chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn bà Lành đầy suy nghĩ.
Bà Lành chỉ cúi đầu, lặng lẽ đứng dậy xuống bếp ăn một mình.


Sáng hôm sau.

Cả xóm ồn ào chạy ra xem vì 5 chiếc xe ô tô đen bóng loáng lần lượt tiến vào làng.

Dẫn đầu là chiếc xe có biển số Hà Nội.
Vị giám đốc hôm qua bước xuống, mặc vest, tay cầm một hộp quà to, đi thẳng vào nhà bà Lành.
Vừa gặp bà, ông cúi đầu nói:

– “Con chào mẹ. Con là Minh – thằng bé mẹ từng cưu mang 30 năm trước đấy ạ.”


Bà Lành ngỡ ngàng.

Cả nhà sững sờ.

Hóa ra năm xưa, khi đi làm công nhân ở Bắc Giang, bà từng cứu giúp một cậu bé mồ côi bị tai nạn xe.
Bà giấu chồng, dành hết tiền ăn để chữa trị cho nó, cho nó đi học. Khi bà chuyển công ty, cậu bé ấy được một mái ấm đưa đi.
Bà không ngờ nó còn nhớ.

Hôm qua, đến ăn cơm là để xác minh có đúng là “mẹ” của mình không. Và hôm nay — ông trở lại, lấy lại tất cả những gì mẹ đã mất.


Và đúng lúc đó…

Ông Minh quay sang vợ chồng con trai bà, rút ra một chồng sổ đỏ và giấy tờ nhà đất:

– “Đây là 2 căn biệt thự và 1 căn hộ con đứng tên, giờ con sang cho mẹ.
Còn với anh chị — mẹ đã nuôi nấng, giờ đến lượt người khác phụng dưỡng.”

Cả họ nhà chồng đứng sững.
Con dâu vừa hôm qua còn hằn học giờ quỳ gối xin lỗi, nhưng bà Lành chỉ nhẹ giọng:

– “Làm người, hơn nhau ở lúc hoạn nạn. Cơm nguội cũng có ngày được rót nước sôi.

Đừng tưởng người già yếu là vô dụng.
Có những “cơm nguội” âm ỉ nuôi cả đời ai đó — và đến khi sôi lên, sẽ đủ làm người bất nhân bỏng tay.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here