Hương không phải là người đẹp. Nói thẳng ra, cô xấu giống Thị Nở trong truyện Chí Phèo: mũi tẹt, mắt ti hí, da ngăm đen, tóc thì xơ xác như rễ tre. Cả làng đều bảo: “Con Hương mà lấy được chồng chắc trời sập!” Nhưng Hương chẳng buồn, cô sống vui vẻ, làm nghề bán bánh tráng nướng ở chợ, miệng lúc nào cũng cười toe toét, gặp ai cũng chào hỏi rôm rả.
Một hôm, có ông đại gia tên Long từ thành phố về quê nghỉ dưỡng. Ông này giàu nứt đố đổ vách, nhà lầu xe hơi, nhưng tính tình lập dị, chẳng ưa mấy cô chân dài mượt mà. Ông ghé chợ, thấy Hương đang quạt bánh tráng, khói bay mù mịt mà cô vẫn cười ha hả, kể chuyện tiếu lâm cho khách. Ông Long tò mò, ngồi xuống ăn thử, rồi bị cuốn vào cái duyên ngầm của Hương. Cô chẳng ngại ngần, bảo: “Ông ăn đi, xấu như tôi mà còn sống được, ông đẹp trai thế này lo gì!”
Ông Long bật cười, lâu lắm rồi mới gặp người thật thà đến thế. Từ đó, ông hay ghé chợ, lúc thì mua bánh, lúc thì ngồi nghe Hương kể chuyện. Hương chẳng để ý ông giàu, chỉ nghĩ: “Ông này vui tính, nói chuyện hợp gu.” Còn ông Long thì mê cái tính vô tư, chẳng giả tạo của cô. Ông bảo: “Cô xấu thật, nhưng cái xấu này làm tôi vui, mấy cô đẹp tôi gặp toàn nhạt nhẽo.”
Rồi một ngày, ông Long cầu hôn Hương ngay giữa chợ, trước mặt bà con. Ông quỳ xuống, đưa nhẫn kim cương, nói: “Lấy tôi nhé, tôi không cần cô đẹp, tôi cần cô làm tôi cười mỗi ngày.” Hương ngớ người, xong gật đầu cái rụp: “Ừ, lấy thì lấy, nhưng tôi xấu thế ông đừng hối hận nhé!” Cả chợ vỗ tay rần rần, còn mấy cô gái xinh trong làng tức xì khói.
Họ cưới nhau, Hương về sống trong biệt thự sang trọng. Dân tình đồn Hương “đào mỏ”, nhưng cô vẫn giữ thói quen quạt bánh tráng trong bếp, bảo: “Tôi xấu mà, không làm gì thì ngại với chồng!” Ông Long thì hạnh phúc ra mặt, nói với bạn bè: “Đẹp để ngắm, còn Hương để yêu, tiền tôi dư sức mua cả hai!”