Thấy chồng l:;én đưa tiền cho chị giúp việc đang mang th:ai, tôi lé::n tr:áo ngay ví của chồng

0
30

“Tôi thay đồ trong ví chồng, và 2 ngày sau họ ú ớ thừa nhận…”

Chúng tôi cưới nhau được 3 năm. Anh không phải người đàn ông ngọt ngào, nhưng đi làm đều đều, thi thoảng vẫn đưa lương cho tôi đủ chi tiêu. Tôi không đòi hỏi nhiều.

Cho đến khi chị giúp việc mới dọn đến, gầy gò, mắt luôn đỏ hoe. Tôi không hỏi quá khứ chị ta, chỉ biết là chị được mẹ chồng giới thiệu, nghe nói là “người quen trong họ hàng xa”.

Một hôm, tôi đi làm về sớm, vừa bước lên tầng thì thấy chồng đứng nói chuyện rất khẽ với chị giúp việc trong góc bếp, tay anh dúi cái gì đó cho chị ta. Cả hai quay lại, lúng túng thấy rõ. Nhưng tôi giả vờ không để tâm.

Tối đó, tôi mở ví chồng ra xem. Vẫn có vài tờ tiền lẻ, một thẻ ATM, và… một tờ giấy ghi chi tiêu mà anh thường viết tay, lạ là có dòng:
“3 triệu – chị T. bầu”.

Tôi lạnh người. Mang thai? Tôi có bầu cũng chưa chắc được chồng cho riêng 3 triệu không lý do thế kia.


Cú tráo bất ngờ

Đêm hôm đó, khi chồng ngủ say, tôi nhẹ nhàng lấy ví anh, tháo tờ chi tiêu ra, thay vào đó là một miếng khăn giấy mỏng mềm, nhưng đã được tôi viết tay dòng chữ đỏ:

Anh thương ai cũng được, nhưng em cũng đủ thông minh để biết ai đang mang thai hộ cho ai.

Tôi xếp gọn, bỏ lại đúng vị trí ban đầu. Sau đó, tôi lờ đi tất cả, sống vui vẻ như không hề có chuyện gì.

Hai hôm sau, trời đổ mưa tầm tã. Tôi giả vờ rời nhà sớm đi công tác, nhưng quay về bất ngờ giữa trưa. Cửa nhà mở hé. Từ ngoài tôi nghe thấy tiếng nói:

– Em sợ lắm, nếu vợ anh biết…
– Anh giấu kỹ rồi, đừng lo. Mà cái tờ giấy anh ghi hôm trước em có cầm không?

Tôi đẩy cửa bước vào. Cả hai giật bắn người. Mắt chồng tôi như dính chặt vào cái ví anh vừa mở – và miếng khăn giấy với dòng chữ đỏ chót đã nằm chình ình giữa hai người.


Sự thật hé lộ và cú lật mặt

Họ tái mét. Anh ú ớ:

– Không phải như em nghĩ đâu…

Chị giúp việc ôm mặt khóc:

– Em… em xin lỗi chị… nhưng em không cố ý. Em chỉ… chỉ định nghỉ việc, không phiền nữa…

Tôi khoanh tay, bình thản:

– Phiền gì cơ? Ai mang thai? Đứa trẻ là của ai?

Chồng tôi thở dài, giọng như van xin:

– Đứa bé không phải của anh. Là của người yêu cũ của chị ta, nhưng hắn bỏ chạy. Anh chỉ thương tình nên giúp chút tiền…

Tôi nhìn chồng, ánh mắt sắc như dao:

– Nếu thương hại thì đưa tiền lén lút làm gì? Sao không nói với vợ mình?

Anh cúi đầu, câm nín.

Tôi quay sang chị giúp việc:

– Tôi không cần biết cái thai là của ai. Nhưng chị nói thật đi, sao lại chọn đúng nhà tôi? Sao đúng người quen họ hàng lại xảy ra chuyện này?

Chị ta run run, lấy ra một mẩu giấy từ túi:

– Là mẹ anh… bà bảo em xin việc ở đây. Nói nếu em ngoan, biết nghe lời, thì sẽ lo được cho mẹ con em chỗ nương thân…

Tôi chết sững.


Cái kết: Đòn dằn mặt

Tối đó, tôi họp cả nhà. Mẹ chồng ngồi đối diện tôi, vẫn dửng dưng như không:

– Giúp một người có bầu thì sao? Nó còn trẻ, mà đàn ông có máu nghĩa hiệp, con phải mừng chứ?

Tôi đặt lên bàn 2 thứ:
– Một hợp đồng thuê nhà đứng tên chị giúp việc, đã được tôi chi trả trước 6 tháng.
– Và một đơn nghỉ việc đã có chữ ký chị T.

– Con đã thuê cho chị T. chỗ ở riêng, cũng đã mua đầy đủ đồ sơ sinh. Ai giúp thì cứ giúp tiếp, nhưng đừng giấu con nữa. Về sau mà còn giở trò lén lút, con không cần giữ mặt mũi cho ai cả.

Tôi đứng dậy, nhìn mẹ chồng và chồng:

– Từ giờ, ví của chồng con sẽ chỉ có tiền… và sự trung thực. Nếu thiếu cái thứ hai, thì đừng trách ví tiếp theo là… giấy ly hôn.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here