Bố mẹ chồng tôi vốn có căn nhà mặt phố, bao năm coi là hương hỏa. Vậy mà chỉ vì ham lô đề, cờ bạc mà nợ nần chồng chất, bị xã hội đen dí sát. Một hôm, ông bà ngồi khóc lóc, đề nghị vợ chồng tôi đưa tiền trả nợ, đổi lại sẽ bán lại căn nhà cho chúng tôi.
Nghe thì hợp lý, nhưng đến lúc làm giấy tờ, bố mẹ chồng lại bảo:
– “Cứ để thế, nhà vẫn mang tên bố mẹ. Sau này cũng là của vợ chồng con, cần gì sang tên rắc rối…”
Tôi nghe mà gai hết sống lưng, nhưng chồng thì gật gù:
– “Ừ, con tin bố mẹ, giấy tờ làm gì cho mất lòng.”
Tôi uất nghẹn, gọi điện về kể với mẹ đẻ. Mẹ chỉ cười nhạt, dặn một câu:
– “Con cứ im lặng, mai mẹ mang cho con một cây na, trồng ngay đúng chỗ giáp ranh đất nhà ấy, nhớ chăm cho khéo.”
Tôi nghe theo, trồng cây mà lòng rối bời, chẳng hiểu mẹ có ý gì.
Ba tháng sau, khi bố mẹ chồng bất ngờ tuyên bố đã… bán đứt căn nhà cho người khác để trả nợ, chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu, còn tôi thì chết lặng. Họ hàng xôn xao, xã hội đen đứng kín trước cổng, tất cả tưởng chúng tôi trắng tay.
Nhưng rồi người mua nhà vừa thuê địa chính xuống đo đất, mở bản đồ ra thì hốt hoảng:
– “Sao lại còn… mấy mét vuông giáp ranh chưa vào sổ? Cây na này nằm trên phần đất của vợ chồng cô chú à?”
Tôi run run mở tờ giấy đỏ mẹ đẻ đã âm thầm cho tôi từ mấy năm trước: hóa ra mảnh đất nhỏ chỗ giáp ranh đó chính là đường đi duy nhất vào căn nhà, mà lại mang tên tôi.
Người mua nhà tái mặt, còn bố mẹ chồng lặng im không nói được lời nào. Tôi rơi nước mắt, cúi đầu cảm ơn mẹ:
– “Nếu không có mẹ tính trước, chắc con mất trắng rồi…”