Ngày con gái quyết định lấy chồng tận miền Nam xa xôi, mẹ tôi phản đối kịch liệt. Bà vừa khóc vừa gào:
– “Xa vậy, lỡ có chuyện gì thì làm sao cha mẹ lo cho con được?”
Cả họ hàng ai cũng nghĩ đám cưới này sẽ tan. Thế nhưng chỉ đúng một tuần sau, khi biết nhà trai có đến 6 căn nhà phố và hơn 20 mẫu đất vàng, thái độ mẹ tôi xoay ngoắt 180 độ. Bà vui vẻ chuẩn bị sính lễ, còn dặn con gái:
– “Con gái mẹ chỉ cần chịu khó một chút, cả đời sung sướng.”
Đám cưới tổ chức linh đình, ai cũng xuýt xoa khen con gái tôi “một bước lên tiên”.
Nhưng rồi… ngay trong đêm tân hôn, khi bao người còn chúc tụng, thì mẹ chồng đột ngột gọi con gái tôi sang phòng riêng. Bà khóa trái cửa, giọng run run thông báo một tin như sét đánh:
👉 “Toàn bộ 6 căn nhà và 20 mẫu đất đó… từ hôm nay đều đã bị ngân hàng niêm phong. Cả gia đình này đang ngập trong nợ nần, con chính thức phải gánh cùng rồi.”
Con gái tôi chết lặng, đôi tay run rẩy rơi cả bộ váy cưới trắng tinh xuống nền gạch lạnh. Còn mẹ tôi ở phòng bên, vẫn đang khoe khoang với họ hàng rằng “con gái tôi từ nay thành bà chủ đất”, nào ngờ…