Bà Hòa, hơn 50 tuổi, bao năm đi giúp việc ở thành phố, cần mẫn như con ong, nhịn ăn nhịn mặc chỉ mong kiếm chút tiền lo thuốc thang cho chồng bệnh nặng ở quê. Một ngày, nhận được tin chồng trở bệnh nặng, bà xin nghỉ để về chăm.
Trước lúc chia tay, bà chủ ngồi khóc rưng rức, nắm chặt tay bà Hòa rồi dúi vào chiếc phong bì dày cộp:
– “Chị cầm lấy 200 triệu này, coi như tôi gửi tặng chị làm vốn về quê buôn bán, lo thuốc thang cho anh nhà.”
Bà Hòa run run không dám nhận, nhưng bà chủ nài ép mãi. Nghẹn ngào, bà ôm chặt lấy vali rồi ra bến xe.
Thế nhưng, vừa đặt chân lên xe khách, công an ập đến kiểm tra hành lý. Trong vali, ngoài vài bộ quần áo cũ, họ lôi ra một túi nilon đen, bên trong toàn tiền giả.
Bà Hòa bàng hoàng, chân tay run rẩy, cố gào lên:
– “Không! Đây không phải của tôi… tôi… tôi không biết gì cả…”
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại cũ của bà rung lên. Tin nhắn từ số của bà chủ hiện ra lạnh lẽo:
👉 “Cảm ơn mấy năm nay chị đã nuôi hộ chồng tôi. Số tiền thật tôi giữ cho con trai tôi, còn chị… coi như số phận.”
Bà Hòa choáng váng, ngã quỵ ngay giữa sân bến xe, nước mắt lẫn với mồ hôi rơi xuống nền xi măng lạnh buốt. Phía xa xa, chiếc xe khách vẫn nổ máy chờ, nhưng con đường về quê của bà từ đây đã rẽ sang một ngõ tối tăm, bế tắc.