Bố chồng xưa nay vốn không ưa tôi, động tí là mắng nhiếc, nay bỗng dưng hào phóng cho vợ chồng tôi mảnh đất nhỏ để ra ở riêng. Tôi mừng thầm, nghĩ phen này thoát khỏi cảnh “ăn nhờ ở đậu” rồi.
Ai dè, vừa quay lưng đi thì nghe loáng thoáng ông gọi điện cho nhà thông gia:
– “Anh chị liệu có thể ‘biếu’ cho cháu ít vốn làm nhà không, độ trăm triệu thôi là được.”
Bố tôi vốn thật thà, lại nghĩ con gái mình được nhà chồng thương, liền vui vẻ chuyển hẳn 200 triệu kèm theo lời nhắn: “Coi như chút quà mọn, mong bên thông gia thương yêu các cháu.”
Nhưng đúng 3 ngày sau, cả nhà tôi chết sững khi bên địa chính gọi điện báo: mảnh đất ấy đã được ông mang đi cầm cố từ trước, sổ đỏ vẫn nằm trong ngân hàng.
Tiền của bố tôi cũng bốc hơi theo luôn, còn tôi thì hóa ra chỉ là quân cờ trong màn kịch của ông bố chồng tinh quái.