Lấy chồng đã 5 năm nhưng tôi vô cùng á;;m ả;;nh mỗi lần về nhà chồng

0
13

Lấy chồng đã 5 năm nhưng tôi chưa một ngày thấy bình yên khi về quê chồng.
Căn nhà lụp xụp, góc sân lúc nào cũng sừng sững một cái bể xi măng lớn, trên miệng không hề che chắn, nước lúc nào cũng đặc quánh, váng nổi lềnh bềnh. Vậy mà mỗi lần tôi về, mẹ chồng lại hồn nhiên múc một ca nước đầy đưa cho con dâu:

“Uống đi, nước mưa trong lành đấy, chứ thành phố làm gì có thứ sạch thế này.”

Mỗi lần đưa lên miệng tôi lại rùng mình, cổ họng nghẹn ứ, nhưng chẳng dám từ chối.

Một hôm, chồng đi vắng, trong nhà chẳng còn chai nước nào, tôi khát khô cả cổ mà không biết xoay xở thế nào. Nghĩ bụng chỉ rửa mặt cho đỡ bí bách thôi, tôi run run bê chiếc gàu ra bể. Nước vừa múc lên, nhìn xuống mặt bể thì tái cả mặt: giữa làn nước đục ngầu, tôi thấy một cái gì đó trắng bệch đang nổi lập lờ. Tôi run rẩy soi kỹ hơn thì chết lặng — đó là xác một con chuột trương phềnh, nửa thân dưới còn mắc vào kẽ bể.

Toàn thân tôi nổi da gà, đôi tay run lẩy bẩy làm chiếc gàu rơi xuống nước, sóng gợn lên, cả cái xác bập bềnh nổi rõ mồn một.

Từ hôm đó, tôi quyết không dám uống một giọt nước nào ở nhà chồng nữa. Lần nào về quê, tôi cũng mang cả can nước lọc từ thành phố về, thậm chí còn lén xin thêm nước ở chính bể nhà chồng nhưng không phải để uống… mà để đem đi kiểm nghiệm.

Và khi có kết quả trên tay, tôi sững sờ đến nghẹt thở: không chỉ vi khuẩn E.coli vượt hàng trăm lần mức cho phép, mà còn có cả ấu trùng nguy hiểm. Tôi ôm tập giấy tờ, nhìn về phía căn bể cũ kỹ, lòng vừa rùng mình vừa dấy lên một sự căm phẫn.

Thế nhưng, cú sốc chưa dừng ở đó…

Ngay giữa sân, sừng sững một cái bể xi măng to tướng, nước lúc nào cũng trong veo nhưng không hề có nắp che chắn. Vậy mà mẹ chồng tôi coi đó là “nguồn sống”:

“Nước mưa đấy con ạ, sạch hơn cả nước máy trên thành phố. Người ta còn phải bỏ tiền ra mua, mình thì tha hồ dùng.”

Nói rồi bà rót thẳng cho tôi một cốc, ánh mắt đầy tự hào. Tôi đành cố nén cơn buồn nôn, khẽ nhấp môi mà trong lòng rùng mình.

Nhiều năm liền, lần nào về quê, tôi cũng tìm cách mang theo nước lọc từ thành phố. Nhưng một hôm, chồng đi vắng, chẳng còn chai nào trong nhà, tôi khát khô cả cổ, muốn rửa mặt cho đỡ bí bách nên liều ra bể.

Vừa thả gàu xuống, tôi chợt thấy có thứ gì trắng bệch đang lập lờ dưới mặt nước. Cúi xuống nhìn kỹ, tim tôi như ngừng đập — một con chuột chết, trương phềnh, nửa thân vẫn kẹt ở khe bể.

Tôi hét lên, đánh rơi cả gàu, tiếng kim loại vang dội làm nước gợn sóng, cái xác bập bềnh nổi lên, mùi hôi tanh bốc thẳng vào mặt. Tôi nôn thốc nôn tháo, ngã quỵ ngay cạnh bể.

Từ hôm đó, tôi nhất quyết không uống bất kỳ giọt nước nào ở nhà chồng. Lần nào về, tôi cũng lén mang nước riêng. Nhưng để chắc chắn, tôi đã lén lấy một ít nước trong bể mang đi kiểm nghiệm.

Một tuần sau, khi cầm kết quả trên tay, tôi choáng váng: nước chứa vi khuẩn E.coli vượt hàng trăm lần mức cho phép, chưa kể có cả ấu trùng gây bệnh đường ruột cực nguy hiểm. Tôi run run nghĩ đến cảnh cả gia đình chồng bao năm nay vẫn hồn nhiên dùng nó để nấu ăn, uống, tắm rửa.

Tôi đem kết quả về, định bụng sẽ nói rõ để mọi người thay đổi. Nhưng vừa đặt tờ giấy xuống bàn, mẹ chồng đã gạt phắt:

“Xã hội bây giờ toàn vẽ chuyện để bán nước lọc đóng bình! Nhà này dùng bể này mấy chục năm rồi có ai chết đâu!”

Cả chồng tôi cũng hùa theo, cho rằng tôi “làm quá lên”.

Nhưng rồi, chuyện xảy ra đúng ngay tối hôm đó. Mẹ chồng sau bữa cơm kêu đau bụng dữ dội, nửa đêm phải đưa đi viện. Bác sĩ chỉ nói một câu mà cả nhà chết lặng:

“Bệnh nhân bị ngộ độc do nhiễm khuẩn đường ruột nặng. Nguồn nước sinh hoạt có vấn đề nghiêm trọng.”

Tôi nhìn chồng, ánh mắt anh ta rụng rời. Lúc này, không ai còn dám phủ nhận nữa.

Kể từ ngày ấy, nhà chồng mới vội vàng xây bể mới, lắp nước máy. Nhưng với tôi, nỗi ám ảnh về cái bể xi măng cũ kỹ, với xác chuột bập bềnh năm nào, sẽ còn theo đến hết đời.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here