Vợ đi làm tóc hết cả 3 triệu, về nhà không có tiền đi chợ còn quay ra nói dối

0
8

Vợ đi làm tóc hết 3 triệu, về nhà không có tiền đi chợ còn quay sang nói dối tôi là đánh rơi tiền.

Tôi biết hết nhưng không nói, chỉ cay đắng nghĩ: “Bao nhiêu công sức cày cuốc, vợ coi như rác.” Căm giận tột độ, tôi quyết định phạt: mua toàn trứng với đậu phụ, bắt vợ con ăn liên tục cả tháng. Tôi muốn vợ nhớ đời, để biết thế nào là lãng phí, biết thế nào là hậu quả của sự dối trá.

Ngày qua ngày, mâm cơm chỉ toàn đậu phụ chan nước mắm, trứng rán đến phát ngán. Vợ uất ức, con thì phụng phịu, nhưng tôi vẫn cứng rắn:

“Ăn đi! Tiền không phải từ trên trời rơi xuống. Một đồng cũng là mồ hôi nước mắt!”

Thế nhưng… đúng một hôm, đang đi làm giữa trưa nắng, tôi nhận được cuộc gọi hốt hoảng:

“Anh ơi về ngay! Vợ con anh… nằm bất tỉnh rồi!”

Tôi chết lặng, bỏ cả công việc lao ra khỏi công ty. Về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi như nổ tung: vợ con xanh xao, gục bên bàn ăn với mâm cơm nguội ngắt toàn trứng và đậu phụ.

Bác sĩ nói trong nghẹn ngào:

“Ăn đơn điệu thế này suốt thời gian dài, cơ thể suy kiệt, con thiếu chất, vợ thì tụt huyết áp, nếu chậm thêm chút nữa… chưa chắc cứu kịp.”

Tôi ngồi phịch xuống sàn, hai tay run bần bật. Xung quanh, hàng xóm xì xào:

“Đàn ông gì mà hẹp hòi…”

“Có đáng không để đến nông nỗi này?”

Khoảnh khắc ấy, lòng tôi quặn thắt. Ba triệu kia dù có tức giận, nhưng cái giá phải trả cho sự trừng phạt mù quáng này còn đắt hơn gấp ngàn lần…

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here