Được bố cho tận 500m2 đất, tôi xin anh trai có 100m2 mà anh bảo tôi tham lam

0
82

Bố tôi năm nay đã ngoài 80, sợ sau này không còn minh mẫn nên gọi ba anh em trai về họp gia đình, phân chia đất đai cho rành rọt. Ông quyết định cho tôi nguyên 500m² đất, vừa gần mặt đường, vừa vuông vắn. Anh cả được căn nhà đang ở, anh hai được phần vườn rộng.

Lúc đó ai cũng gật gù đồng ý.

Nhưng khi về, tôi nghĩ đi nghĩ lại: mình được nhiều đất quá, thôi thì xin anh cả bớt 100m² để hai bên có lối đi chung. Nào ngờ, vừa mở miệng, anh cả đã sầm mặt mắng thẳng:

“Mày tham lam vừa thôi! Đã được bố cho cả mảnh vàng ròng mà còn giở trò đòi thêm. Thứ con người ăn không biết đủ!”

Nghe vậy, máu nóng trong tôi bốc lên. Hai vợ chồng bức xúc, bàn nhau làm đơn kiện anh cả ra tòa để phân xử rõ ràng. Cầm tờ đơn trong tay, tôi thấy lòng vừa uất hận vừa tủi thân.

Đêm hôm đó, bất ngờ chị dâu sang nhà. Trên tay chị chỉ có một đĩa xôi gói lá chuối, còn nóng hổi. Chị đặt xuống bàn, ngồi đối diện tôi và chồng, không trách móc, không cãi vã. Chị chỉ thở dài, nói đúng một câu, giọng nghèn nghẹn:

“Em thử bóc cái lá xôi này ra, xem bên trong có gì…”

Tôi cau mày, ngơ ngác mở ra. Lớp xôi trắng tỏa khói thơm lừng, nhưng bên trong lại giấu kín một tập giấy gấp gọn gàng. Tim tôi đập thình thịch, run run mở ra xem thì…

Đó không phải giấy tờ đất, cũng không phải đơn kiện nào, mà là bản chẩn đoán bệnh ung thư giai đoạn cuối của anh trai.

Cả hai vợ chồng tôi chết lặng. Giọng chị dâu nghẹn lại:

“Anh ấy biết mình chẳng còn bao lâu nữa, nên mới giữ chặt căn nhà và mảnh vườn… để sau này còn lại chút gì cho mẹ con tôi bấu víu. Các em muốn kiện thì cứ kiện, nhưng chị van em… nghĩ đến đứa cháu còn chưa kịp lớn…”

Nghe đến đó, tôi ôm mặt bật khóc. Chồng tôi nhìn tôi, rồi không ai bảo ai, cả hai lập tức xé vụn tờ đơn kiện.

Trong căn bếp nhỏ, ba người ngồi lặng đi, chỉ còn lại đĩa xôi nóng hổi tỏa khói, nhưng nước mắt thì chan đầy vị mặn đắng.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here