Ngày ấy, khi Hùng – thằng bạn thân từ hồi cấp ba của tôi – cưới vợ, tôi đã mừng nó hẳn một chỉ vàng. Lúc đó, vàng giá 5 triệu một chỉ, không phải con số nhỏ với tôi, nhưng nghĩ đến tình bạn bao năm, tôi chẳng tiếc. Hùng cười toe toét, vỗ vai cảm ơn rối rít, bảo: “Mày tốt với tao thế này, sau này tao không quên đâu!”
Thời gian trôi qua, đến lượt tôi cưới. Vàng giờ đã lên giá, 9 triệu 3 một chỉ, đắt đỏ hơn nhiều so với ngày xưa. Tôi không trông mong gì nhiều từ Hùng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ nó sẽ “đáp lễ” tử tế, ít nhất cũng bằng tình cảm tôi từng dành cho nó. Ngày cưới, Hùng đến, phong bì mừng để lại trên bàn. Mở ra xem, tôi ngớ người: nửa chỉ vàng, kèm theo tờ giấy ghi mấy chữ nguệch ngoạc: “Vàng giờ đắt, mày thông cảm!”
Tôi chưa kịp nói gì thì Hùng đã vỗ vai tôi cười hề hề: “Tao tính rồi, nửa chỉ giờ cũng bằng một chỉ ngày xưa, huề vốn chứ gì đâu mà mày nhìn tao kiểu đó!” Tôi nghe mà nghẹn. Không phải vì giá trị, mà vì cái cách nó nói – như thể tình bạn bao năm chỉ đáng để “tính toán huề vốn”. Một câu nói khó nghe, làm ngày vui của tôi bỗng chùng xuống.
Từ đó, tôi với Hùng vẫn gặp nhau, nhưng chẳng còn thân thiết như xưa. Có lẽ, không phải vàng đắt, mà lòng người đã đổi thay.