Hôm nay con không dám đến trường nữa, vì mẹ kế bảo con nghỉ học ở nhà làm việc. Mẹ còn lấy hết lõi vở của con xé bỏ, ném qua cửa sổ, giấy bay lả tả ngoài sân, con nhặt lại mà nước mắt cứ chảy. Con thấy bạn bè vẫn đi học, cặp sách con để trong góc phòng mà bụi phủ kín, lòng con đau lắm bố ơi.
Đêm đó, con không ngủ được. Con nghe tiếng mẹ thì thầm gì đó với chú hàng xóm ngoài hiên. Giọng mẹ nhỏ nhưng gấp gáp, con sợ lắm, tim con cứ đập mạnh, con trùm chăn mà vẫn run. Con không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bóng tối trong nhà mình ngày một dày thêm.
Bố ơi, con nhớ bố, nhớ những ngày bố dắt con đi mua vở mới, nhớ ánh mắt tự hào khi con khoe điểm tốt. Giờ con chẳng biết phải làm sao. Con chỉ mong bố tin con, lắng nghe con, và đừng để con một mình trong những ngày tăm tối này nữa…