5 năm làm dâu, tôi không bao giờ dám uống cốc nước mẹ chồng rót cho, đến 1 hôm bà

0
58

5 năm làm dâu, tôi chưa một lần dám uống cốc nước mẹ chồng rót.
Bà lúc nào cũng khăng khăng:

“Nước mưa tích trong bể sau nhà là sạch nhất, ngọt hơn nước lọc đóng bình của chúng mày nhiều!”

Tôi thì chỉ nhấp môi lấy lệ, trong lòng lúc nào cũng bất an, linh cảm thứ nước đó có gì không ổn.

Một hôm, mẹ chồng ốm nằm liệt giường, cả nhà chỉ còn mình tôi xoay xở. Thấy bà rên rỉ, tôi thương tình quyết tự tay sắc ấm thuốc bắc cho bà. Ra sau nhà, tôi múc gàu nước trong bể xi măng lên, vừa nghiêng mắt nhìn xuống thì tái cả mặt.

Thứ mà tôi thấy lẫn trong làn nước trong vắt ấy… không phải lá rụng hay bùn đất, mà là hàng chục con giun đỏ hồng hộc quằn quại, chen chúc dưới đáy bể, có con còn ngoi lên mặt nước như muốn bò ra ngoài.

Tôi run rẩy đánh rơi cả gàu, nước bắn tung tóe. Nhìn kỹ hơn, giữa đám giun còn lẫn cả xác chuột mục rữa, lông trôi lềnh bềnh, mùi hôi âm ỉ bốc lên. Cảnh tượng kinh hoàng khiến tôi buồn nôn không dứt.

Toàn thân lạnh toát, tôi bàng hoàng nhận ra: bao năm nay, cả nhà chồng vẫn nấu ăn, uống nước, sắc thuốc từ cái bể này. Và chính thứ nước “trong lành” mà mẹ chồng vẫn tự hào lại là ổ bệnh khổng lồ.

Tôi lặng lẽ đổ hết nồi thuốc vừa nấu, gói ghém chạy ra ngoài mua nước tinh khiết về đun lại. Đêm đó, vừa chăm bà, tôi vừa ôm nỗi ám ảnh đến tận cùng: nếu hôm nay tôi không tự tay múc, có lẽ cả đời cũng không bao giờ biết… linh cảm của mình đúng đến mức nào.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here