Tôi và chồng đều bận rộn công việc, thời gian dành cho gia đình ngày càng ít ỏi. Những bữa cơm tối vội vàng, căn nhà lúc nào cũng bừa bộn vì không ai có thời gian dọn dẹp. Sau nhiều lần bàn bạc, chúng tôi quyết định thuê người giúp việc. Tôi muốn tìm một người lớn tuổi, có kinh nghiệm và đáng tin cậy để tránh những rắc rối không đáng có.
Sau khi xem xét nhiều hồ sơ, tôi chọn chị Hoa – một phụ nữ 51 tuổi. Chị hiền lành, thật thà, có hơn mười năm kinh nghiệm làm giúp việc. Ngay từ ngày đầu tiên, chị đã cho tôi cảm giác yên tâm. Chị dọn dẹp sạch sẽ, nấu ăn rất khéo, lại biết cách chăm sóc gia đình. Tôi tin rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng.
Những tháng đầu tiên, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Tôi hài lòng với sự sắp xếp của mình. Nhưng rồi, dần dần, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn. Chị Hoa trở nên khác lạ. Chị thường xuyên buồn nôn, sắc mặt xanh xao, đôi khi còn mệt mỏi đến mức không thể hoàn thành công việc. Ban đầu, tôi nghĩ chị bị bệnh nên hỏi han, nhưng chị chỉ cười bảo do thời tiết thay đổi.
Linh cảm có điều gì đó không đúng, tôi bắt đầu để ý chị nhiều hơn. Một ngày, tôi thấy chị lén lút đi ra ngoài. Tò mò, tôi bám theo. Chị vào một phòng khám tư nhân. Tôi nín thở chờ đợi. Khi chị bước ra, trên tay cầm kết quả siêu âm thai, tôi như chết đứng. Một người phụ nữ 51 tuổi, không chồng, không người yêu, làm sao có thể mang thai?
Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Tôi không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra. Tôi bắt đầu nghi ngờ chồng mình. Tôi nhớ lại những lần anh hay về muộn, những ánh mắt lảng tránh khi tôi nhắc đến chị Hoa. Cơn giận dữ trào lên, tôi quyết định hỏi thẳng chồng.
Hôm sau, khi anh vừa về đến nhà, tôi đưa thẳng tờ kết quả xét nghiệm trước mặt anh, giọng run lên vì tức giận:
- Anh giải thích đi! Chị Hoa làm giúp việc cho nhà mình, không có chồng, không người yêu, vậy đứa bé này là của ai?
Chồng tôi đứng sững lại, khuôn mặt tái mét. Anh không nói gì, chỉ cúi gằm xuống, bàn tay siết chặt. Sự im lặng của anh khiến tôi phát điên.
- Anh nói gì đi chứ? Đừng có im lặng như thế!
Chồng tôi vẫn không trả lời. Ánh mắt anh tránh né khiến tôi càng thêm nghi ngờ. Tôi khóc, hét lên, nhưng anh chỉ đứng đó, như một bức tượng vô hồn.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi cần biết sự thật. Tại sao chồng tôi lại phản bội tôi với một người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình? Điều đó thật vô lý! Tôi quyết định điều tra.
Rồi một hôm, tôi về sớm hơn dự định. Vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng nói cười vang lên từ phòng khách. Tiếng cười quen thuộc của chị Hoa, nhưng giọng nói của người đàn ông kia lại không phải của chồng tôi.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi chậm rãi bước vào phòng khách. Và rồi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Chị Hoa ngồi trên ghế, tay xoa bụng, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Nhưng người đàn ông đang ngồi bên cạnh chị, ân cần nắm lấy tay chị, không phải chồng tôi.
Đó là bố chồng tôi.
Tôi như bị sét đánh ngang tai. Bố chồng tôi – một người đàn ông đáng kính, luôn tỏ ra nghiêm khắc và đạo mạo, lại chính là cha của đứa trẻ trong bụng chị Hoa?
Tôi lảo đảo lùi lại, tay bám chặt vào khung cửa. Chị Hoa giật mình khi nhìn thấy tôi, ánh mắt chị thoáng chút hoảng hốt, rồi ngay lập tức cúi đầu.
Bố chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự áy náy. Ông hắng giọng, cố gắng tìm từ ngữ để giải thích, nhưng có lẽ chính ông cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng. Bao nhiêu nghi vấn bủa vây tôi suốt thời gian qua, giờ đây mới có câu trả lời. Hóa ra, không phải chồng tôi phản bội tôi. Hóa ra, người mà chị Hoa qua lại lại chính là bố chồng tôi.
Tôi không biết mình đã rời khỏi phòng khách bằng cách nào. Tôi chỉ nhớ rằng mình đã chạy ra ngoài, nước mắt giàn giụa, trái tim tan nát.
Câu chuyện này, tôi nên kể với chồng hay giữ kín? Tôi nên làm gì tiếp theo? Gia đình tôi sẽ ra sao khi sự thật này bị phơi bày?