Sáng nào cũng vậy, vừa xỏ giày chuẩn bị đi làm, Hùng lại rút trong ví ra một tờ 20 nghìn và một tờ 10 nghìn, đặt lên bàn:
– Đây, tiền đi chợ hôm nay.
Mai – vợ anh – lẳng lặng cầm, không nói gì. Ba mươi nghìn, vừa đủ mua vài lạng rau, ít thịt vụn, thêm bó hành. Hôm nào khéo lắm mới dư được mấy đồng lẻ.
Ban đầu, Mai cũng cằn nhằn:
– Anh đưa thế này thì ăn uống kiểu gì? Con đang tuổi lớn nữa.
Nhưng Hùng gạt đi:
– Thời buổi khó khăn, phải tiết kiệm. Lương anh gánh hết tiền nhà, điện nước, học phí. Em chỉ lo cơm canh thôi.
Nghe thì có lý, nên Mai cắn răng chịu. Mâm cơm vẫn có đủ món, dù đơn giản. Lạ lùng, càng về sau, Hùng càng thấy cơm nhà ngon. Bạn bè than khổ, vợ con chán nản, còn anh lại tự hào: “Vợ mình giỏi tề gia nội trợ, chỉ với 30 nghìn mà xoay xở đủ đường.”
Nhưng cũng từ đó, giữa hai vợ chồng bắt đầu có một khoảng cách âm thầm. Mai ít cười, ít nói, mắt thâm quầng vì hay thức khuya. Thỉnh thoảng Hùng thấy vợ đi chợ về muộn, tay xách đủ thứ mà giá 30 nghìn không thể mua nổi. Anh từng nghi ngờ, thậm chí nghĩ đến chuyện vợ… vay mượn sau lưng mình.
Ba tháng trôi qua, một buổi chiều Hùng về sớm, nhà vắng. Trong lúc tìm tài liệu, anh vô tình kéo hộc tủ bàn trang điểm của vợ. Và rồi anh chết lặng.
Bên trong là từng cọc tiền gấp gọn gàng, toàn tờ 500 nghìn, 200 nghìn, dày đến mức nhét kín ngăn. Anh run bắn, tim đập dồn. Sao lại có nhiều tiền thế này?
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu: Cô ta giấu tiền! Cô ta phản bội, lấy của chồng đi tiêu riêng! Mặt Hùng tái mét.
Đúng lúc đó, cửa mở. Mai bước vào, thấy chồng đang cầm xấp tiền, liền sững người. Cả hai im lặng vài giây, rồi Hùng gầm lên:
– Bao lâu nay em giấu tôi chuyện này? Tiền ở đâu ra?
Mai không đáp, chỉ ngồi xuống, từ tốn lấy hết tiền ra, đặt lên bàn. Ánh mắt cô bình thản đến lạ, rồi chậm rãi nói:
– Đây… là tiền anh đưa em đi chợ suốt 3 tháng nay.
– Cái gì? – Hùng chết lặng.
Mai thở dài:
– Em không tiêu một đồng nào trong đó. Toàn bộ chi phí ăn uống, em đi làm thêm ban đêm mà lo. Anh nghĩ 30 nghìn đủ nuôi cả nhà sao? Con cần sữa, rau thịt phải sạch, đâu thể mua đồ rẻ tiền hết hạn ngoài chợ. Em không muốn con thiếu thốn, nên nhận thêm việc gấp hàng, thức đến khuya mới xong. Đêm nào cũng mệt, nhưng em không dám kêu.
Lời Mai như nhát dao cắt vào lòng Hùng. Anh nhớ lại những lần thấy vợ mệt mỏi, tưởng cô lười nhác. Nhớ cả những bữa cơm nóng hổi, anh ăn ngon lành mà chẳng thắc mắc vì sao chỉ 30 nghìn lại có đủ.
– Em… – Hùng lắp bắp. – Sao em không nói sớm?
Mai nhìn chồng, mắt đỏ hoe:
– Có nói thì anh cũng tin sao? Anh lúc nào cũng chắc chắn mình đúng, anh giam em trong cái “khuôn khổ tiết kiệm” anh tự vẽ ra. Em nhẫn nhịn, vì còn thương gia đình này. Nhưng giấu tiền không phải để phản bội, mà để cho anh thấy: 30 nghìn một ngày, thực ra không nuôi nổi ai cả.
Căn phòng lặng như tờ. Hùng nhìn đống tiền, tay vẫn run. Anh nhận ra, ba tháng qua, anh không phải là người chu toàn, mà là kẻ vô tâm.
Tối đó, lần đầu tiên anh chủ động rửa bát, nhìn vợ ngồi gục đầu xuống bàn vì mệt. Lòng anh quặn thắt.
Ngày hôm sau, Hùng rút một xấp tiền lớn, đặt vào tay vợ:
– Từ nay, em giữ hết. Anh không can thiệp nữa. Em muốn chi thế nào thì chi.
Mai ngẩng lên, thoáng bất ngờ. Nhưng rồi, nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe môi – nụ cười mà lâu lắm Hùng mới thấy lại.
Từ đó, căn nhà nhỏ bớt căng thẳng. Hùng học cách tôn trọng vợ, biết rằng tiết kiệm không đồng nghĩa với keo kiệt, và gánh nặng cơm áo không phải chỉ riêng mình anh gồng gánh. Còn Mai, cô không cần giấu tiền nữa, nhưng bài học ba tháng kia sẽ mãi ở lại như một vết hằn – nhắc cả hai rằng hôn nhân chỉ có thể đứng vững khi cả hai cùng chia sẻ, cùng thấu hiểu.