Bà lão giàu có giả vờ làm người b/án vé số thử lòng bạn trai của cháu gái

0
27

Bà Bảy ngồi nép mình dưới tán cây bàng già trước cổng công ty xây dựng lớn nơi Long làm việc. Chiếc nón lá sờn cũ che nắng cho khuôn mặt rám nắng đã đầy những vết đồi mồi. Trên tay bà là xấp vé số lấm lem, bên cạnh là chiếc giỏ nhựa nhỏ đựng chai nước và một ổ bánh mì đã nguội ngắt.Không ai biết người phụ nữ này từng sống trong căn biệt thự rộng hơn ba trăm mét vuông, nơi mỗi sáng có người giúp việc dâng trà và bữa sáng nóng hổi. Nhưng từ khi nghe cháu gái mình – Trâm – đem lòng yêu một chàng trai nghèo tên Long, bà đã bắt đầu chuyến “vi hành” thầm lặng. Bà không tin vào lời kể hoa mỹ, càng không muốn để cháu mình – người từ bé chưa từng thiếu thốn – trói đời với một người chỉ có đôi bàn tay trắng.“Giàu nghèo không quan trọng, miễn là anh ấy tốt,” Trâm đã nói vậy, với ánh mắt cương quyết giống hệt mẹ nó năm xưa – cũng vì một chữ “tình” mà rời xa gia đình. Bà đã mất con gái một lần, và giờ không muốn mất thêm cháu gái.Suốt ba ngày, bà ngồi ở vị trí cũ, mặc bộ đồ bà ba bạc màu, giả làm người bán vé số câm lặng. Bà quan sát Long từ xa – dáng người cao gầy, áo sơ mi giản dị, ngày nào cũng ghé quán ven đường mua hai ly cà phê đá, một ly không đường. Anh chào bảo vệ, cười với người giữ xe, thậm chí từng cúi xuống nhặt giùm một bác lao công chiếc nón rơi.Nhưng bà vẫn chưa tin. Tốt với người ngoài là một chuyện, còn tốt với người sẽ sống cùng mình cả đời lại là chuyện khác.Sáng hôm đó nắng gắt như đổ lửa, bà Bảy ngồi lâu đến mức mắt hoa lên, tay run rẩy. Cơn choáng khiến bà không giữ được thăng bằng. Mọi thứ quay mòng mòng trước mắt.“Bà ơi!” – một giọng nói vang lên, rồi bà cảm thấy có ai đó đỡ mình.Khi bà tỉnh lại, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Long.“Bà không sao chứ? Nắng lắm, sao bà ngồi đây lâu vậy?”Bà cố gắng gượng dậy. Long đỡ lấy vai bà, dìu vào quán nước bên đường. Anh gọi một chai nước suối lạnh, lấy khăn giấy chấm trán cho bà.“Bà ăn gì chưa? Để con mua bánh mì. Mà… vé số bà còn nhiều không? Con mua hết. Nhưng bà nhớ giữ sức khỏe nha, đừng ngồi nắng vậy nữa.”Bà ngơ ngác nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của chàng trai. Giọng anh không gượng gạo, ánh mắt không thương hại, mà chỉ đầy sự chân thành.“Tôi… cảm ơn cậu.” – bà khẽ nói, giọng khản đặc.Long cười: “Không có gì đâu bà. Con chỉ làm điều ai cũng nên làm thôi.”Khi anh rời đi, bà vẫn ngồi im. Nắm vé số đã được gấp cẩn thận, đặt lại vào tay bà như một cách giữ thể diện. Cảm giác ấm áp ấy khiến lòng bà Bảy chùng xuống. Bà đã sống đủ lâu để hiểu, có những phẩm chất không thể mua được bằng tiền.Vài tuần sau, Long về ra mắt. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay cầm bó hoa huệ trắng và chiếc bánh do chính tay mẹ anh làm. Khi bước vào, anh nhìn thấy bà Bảy đang ngồi ở ghế salon. Cả hai sững lại.Long bối rối: “Bà… là bà bán vé số hôm đó?”Bà Bảy không trả lời ngay. Bà nhìn anh thật lâu, ánh mắt sâu thẳm và trĩu nặng những điều chưa nói. Trâm ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.“Cậu còn nhớ hôm đó đã nói gì với tôi không?” – bà hỏi, giọng chậm rãi.Long gật đầu: “Dạ. Con chỉ mong bà khoẻ, con thấy bà mệt quá nên lo.”“Cậu không biết tôi là ai, vẫn giúp. Không cần đắn đo. Thế là đủ.”Căn phòng im lặng. Rồi bà quay sang cháu gái: “Trâm, bà xin lỗi vì đã nghi ngờ. Nhưng hôm nay… bà đồng ý. Cậu ấy là người tốt.”Trâm òa khóc. Còn Long cúi đầu thật sâu: “Con hứa… sẽ không để Trâm thiệt thòi.”Bà Bảy cười, đôi mắt hoe đỏ. Trên khuôn mặt từng trải, những nếp nhăn như giãn ra, hiền hậu hơn.Từ đó, bà không còn ngồi trước cổng công ty nào nữa. Bà biết, trái tim Trâm đã đặt đúng chỗ – nơi có một người biết quan tâm đến cả một bà cụ bán vé số xa lạ giữa trưa nắng. Một người có thể nghèo tiền, nhưng giàu lòng – điều mà cả cuộc đời bà vẫn hằng mong cháu gái mình tìm được.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here