Bố chồng tôi cả đời lam lũ, chỉ có mảnh đất hương hỏa ở quê coi như của để dành tuổi già. Vậy mà một hôm, ông lặng lẽ bán hết, mang về đúng 1 tỷ đồng dúi vào tay vợ chồng tôi:
– “Các con còn trẻ, mua lấy căn nhà ở thành phố mà ở, bố già rồi, ở đâu cũng được…”
Tôi nghe mà cay sống mũi. Nhưng chồng tôi thì lạnh như băng. Cầm tiền xong, anh ta gằn giọng:
– “Ông cầm tiền đến thì cứ để đấy, nhưng sống chung thì thôi, ông tự lo đi. Tôi không có nghĩa vụ nuôi ông!”
Nói xong còn chỉ thẳng mặt đuổi bố ra khỏi nhà. Tôi chết lặng. Nhìn ông lặng lẽ kéo cái túi vải cũ bước đi, tim tôi thắt lại nhưng không dám trái lời chồng.
Một tháng trôi qua, vợ chồng tôi hân hoan dọn về căn hộ mới mua. Đang mời bạn bè đến khoe mẽ, thì bất ngờ nhận điện thoại từ quê báo tin dữ:
– “Ông cụ… mất rồi. Trước khi nhắm mắt, cụ để lại lời nhắn cuối cùng.”
Cả nhà tôi chết điếng vội vàng lao về quê. Trong căn nhà nhỏ xập xệ, trên bàn thờ khói hương nghi ngút, bác trưởng họ trao cho chồng tôi một phong bì. Mở ra, bên trong là bản di chúc mới toanh.
Ông ghi rõ:
“Số tiền 1 tỷ đã cho con trai út là phần chia cuối cùng. Toàn bộ số tiền còn lại từ việc bán đất, cùng số vàng và sổ tiết kiệm mà cả họ không ai hay biết, bố xin trao hết cho nhà thờ họ để lập quỹ khuyến học. Con nào có hiếu thì còn danh, con bất hiếu thì trắng tay.”
Cả họ xôn xao. Bạn bè đang tụ tập mừng tân gia cũng bàn tán rần rần. Chồng tôi mặt tái nhợt như tro tàn, đứng không vững.
Lúc ấy, tôi mới hiểu: ông không hề nghèo, cũng chẳng vô dụng, mà tất cả chỉ là phép thử cuối cùng. Và chồng tôi… đã thất bại cay đắng.