Chia tài sản xong thì bố chồng tôi bỏ đi, không ngờ dấu vết ông để lại khiến chúng tôi đổi đời, còn anh chồng giàu có nhụ;;c nh;;ã không ngẩng mặt lên nổi

0
1

Tôi và Phong cưới nhau được bảy năm, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi không hạnh phúc. Phong là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có, và anh luôn tự hào về địa vị của mình. Anh sống xa hoa, thích phô trương, nhưng lại kiểm soát tôi chặt chẽ, từ tiền bạc đến cách tôi giao tiếp với bạn bè. Tôi nhẫn nhịn vì nghĩ rằng mình cần giữ gìn gia đình, nhưng sự chịu đựng ấy đã cạn khi tôi phát hiện anh ngoại tình. Tôi quyết định ly hôn, dù biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng.

Việc chia tài sản sau ly hôn là một cuộc chiến. Phong và gia đình anh muốn tôi ra đi tay trắng, cho rằng tôi “chẳng đóng góp gì” cho khối tài sản khổng lồ của họ. Bố chồng tôi, ông Tâm, là người duy nhất không tham gia vào cuộc tranh cãi. Ông chỉ im lặng, ánh mắt trầm tư, và ngay sau khi việc phân chia tài sản hoàn tất – tôi chỉ nhận được một căn hộ nhỏ và một khoản tiền đủ sống – ông đột nhiên bỏ đi. Không ai biết ông đi đâu, chỉ để lại một mẩu giấy với dòng chữ: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”

Phong và mẹ anh hả hê, nghĩ rằng tôi đã thua cuộc. Anh thậm chí còn mỉa mai: “Cô nên cảm ơn vì vẫn còn cái nhà mà ở.” Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ dọn về căn hộ mới, bắt đầu lại cuộc sống với con gái nhỏ. Nhưng rồi, một tháng sau, tôi phát hiện một thứ thay đổi cả cuộc đời mình.

Trong căn hộ, tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ giấu dưới gầm tủ, có lẽ bị bỏ quên từ lâu. Bên trong là một cuốn sổ tay của ông Tâm, cùng một chiếc chìa khóa nhỏ và một mảnh giấy ghi địa chỉ một ngân hàng. Cuốn sổ ghi chi tiết về một quỹ đầu tư bí mật mà ông Tâm đã lập từ nhiều năm trước, không ai trong gia đình biết, kể cả Phong. Quỹ này, theo ghi chép, trị giá hàng chục tỷ đồng, và ông đã để lại một di chúc nhỏ trong sổ: “Cho con dâu và cháu nội, vì họ xứng đáng.” Chiếc chìa khóa dẫn tôi đến một két sắt, nơi cất giữ giấy tờ và quyền truy cập vào quỹ.

Tôi sững sờ, không tin nổi vào mắt mình. Tôi đến ngân hàng, xác nhận mọi thứ. Hóa ra, ông Tâm đã âm thầm chuẩn bị cho tôi và con gái một tương lai an toàn, có lẽ vì ông biết tính cách thật của con trai mình. Với số tiền đó, tôi mở một công ty nhỏ, kinh doanh thời trang – đam mê mà tôi từng bỏ dở vì Phong. Chỉ hai năm sau, công ty phát triển vượt bậc, mang lại cho tôi và con gái cuộc sống sung túc, tự do.

Trong khi đó, tôi nghe tin về Phong. Anh ta, sau ly hôn, tiếp tục lối sống xa xỉ, nhưng công việc kinh doanh của gia đình dần sa sút do sự quản lý yếu kém của anh. Mẹ anh thì suy sụp khi biết về quỹ bí mật của ông Tâm, vì bà nghĩ rằng toàn bộ tài sản đã thuộc về họ. Phong tìm đến tôi, mặt cúi gằm, xin lỗi và ngỏ ý muốn quay lại. Nhưng tôi chỉ cười nhạt, bảo anh rằng tôi và con đã có cuộc sống mới, không cần anh nữa.

Ông Tâm, sau một năm biệt tích, trở về. Ông đến thăm tôi và con gái, mỉm cười hiền hậu khi thấy chúng tôi hạnh phúc. Ông nói: “Tôi chỉ muốn công bằng.” Dấu vết ông để lại không chỉ giúp tôi đổi đời, mà còn dạy tôi rằng, đôi khi, sự tử tế thầm lặng có thể thay đổi cả một số phận. Còn Phong, người chồng giàu có ngày nào, giờ đây chỉ còn lại sự nhục nhã, không thể ngẩng mặt lên khi đối diện với tôi – người mà anh từng xem thường.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here