Mẹ chồng lên thăm, tôi lo cơm nước chu đáo, giặt giũ cả đống đồ bà mang theo. Vậy mà đến ngày bà về, tôi dúi vào tay bà 300 nghìn tiền xe thì chồng từ trong nhà chạy ra, mặt đỏ gay:
“Tiền nong gì mà tính toán! Là mẹ anh đấy, không phải khách sạn đâu mà đưa tiền rồi tiễn về kiểu ấy!”
Nói xong anh ta tát thẳng vào mặt tôi trước mặt bà mẹ vẫn đang lúng túng chưa kịp phản ứng gì. Tôi đứng sững, má rát bỏng, tai ù lên.
Không nói thêm lời nào, tôi lặng lẽ vào phòng, lấy một phong bì lớn kẹp sẵn sổ đỏ căn nhà đang đứng tên tôi, chạy ra đưa cho bà.
“Con không tiếc tiền xe. Con tiếc… mình đã sai khi đặt lòng tin và cả tài sản vào một người như anh ấy. Bác cầm lấy mà xem dạy lại con trai mình đi, chứ nếu con còn nhịn hôm nay, thì sau này nó không chỉ đánh con mà còn dạy cả con trai nó vung tay với vợ như vậy.”
Bà sững người. Rồi như sực tỉnh, bà mở phong bì ra xem… và quỳ xuống giữa sân, bật khóc nức nở:
“Tôi xin lỗi! Từ nhỏ đến lớn tôi cứ dạy nó phải lo cho gia đình, nhưng hóa ra… nó hiểu sai cả nghĩa chữ ‘gia trưởng’. Con ơi, bác lạy con, đừng rời bỏ nó lúc này. Để bác dạy lại thằng khốn ấy cho.”
Chồng tôi đứng chết trân, còn tôi… chỉ gỡ nhẫn cưới trên tay, để xuống bàn rồi bước vào nhà gói đồ về bên mẹ đẻ.
Vài ngày sau, bà mẹ chồng gọi tôi lên, nói đã làm đơn sang tên mảnh đất của bà cho tôi, coi như lời xin lỗi.
Còn chồng tôi, lần đầu tiên sau 7 năm cưới, đến nhà ngoại quỳ xuống xin lỗi cả bố mẹ tôi, nói một câu khiến tôi nghẹn lòng:
“Em cho mẹ anh 300 nghìn, còn anh thì suýt mất cả người vợ 3 tỷ cũng không mua lại được.”