Ngày bố tôi ngã bệnh nặng, chồng hứa chắc nịch:
“Em yên tâm, anh sẽ mang 50 triệu về quê lo cho bố.”
Tôi nghe vậy mà rưng rưng, thầm cảm kích tấm lòng của anh. Nhưng nào ngờ, niềm tin ấy chỉ kéo dài được đúng một tháng.
Lần về quê sau, vừa bước chân qua ngõ, tim tôi chết lặng. Bố tôi ngồi ngoài hiên, tay run run đếm từng cục tiền lẻ nhàu nhĩ, toàn 1.000 – 2.000 đồng, như thể vừa gom góp từ chợ làng. Ông cười gượng:
“Bố vẫn còn tiền lo thuốc men, con đừng lo.”
Nhưng ánh mắt ông rưng rưng, đỏ hoe. Tôi gặng hỏi, ông chỉ lắc đầu, giấu vội mấy tờ bạc lẻ vào hộp bánh kẹo cũ. Lòng tôi quặn thắt.
Đêm ấy, tôi vô tình phát hiện chồng lén nhét một cục tiền dày cộm vào túi quần. Ánh mắt anh láo liên, bàn tay run run như sợ tôi nhìn thấy. Một mối nghi ngờ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi — phải chăng 50 triệu kia chưa từng chạm đến tay bố?
Chuyến xe đêm đưa hai vợ chồng trở lại thành phố bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt. Bất ngờ, điện thoại chồng reo lên — là bố tôi. Tôi vẫn nhớ như in giọng ông khàn khàn, nghẹn ngào chỉ buông đúng một câu:
“Con à… nếu đã cầm thì hãy giữ trọn tình nghĩa.”
Chồng tôi nghe xong, mặt tái mét, mồ hôi túa ra như tắm. Anh cuống quýt bảo tài xế quay đầu xe trong đêm, run rẩy móc ví đưa thêm cho bố hẳn 100 triệu, tay không ngừng run lẩy bẩy, môi lắp bắp như kẻ vừa bị lột trần bí mật.
Tôi chết sững, trong đầu dồn dập một câu hỏi: Rốt cuộc bố đã nói gì, đã biết gì… mà chỉ một lời nói cũng khiến chồng tôi phải hoảng loạn đến thế?