Tôi và Hùng cưới nhau được bốn năm, cuộc sống hôn nhân êm đềm, dù không quá lãng mạn như thuở mới yêu. Chúng tôi sống ở thành phố, cách quê Hùng hơn 300 cây số. Mẹ chồng tôi, bà Hoa, là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt. Ba tháng trước, Hùng nhận được tin mẹ bị ốm nặng, phải nằm viện. Anh lo lắng, giục tôi về quê chăm sóc mẹ, nói rằng công việc của anh đang bận, không thể xin nghỉ dài ngày. Tôi đồng ý ngay, không chút do dự. Dù sao, bà cũng là mẹ chồng, là người tôi kính trọng.
Tôi thu xếp công việc, xin nghỉ phép dài hạn, và về quê ngay hôm sau. Những ngày ở quê không hề dễ dàng. Tôi túc trực ở bệnh viện, chăm sóc bà từ miếng ăn đến giấc ngủ. Bà Hoa vốn khó tính, lại thêm bệnh tật nên càng khắt khe. Tôi cố gắng chu toàn, từ nấu cháo, mua thuốc, đến trò chuyện để bà khuây khỏa. Hùng thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, nhưng công việc bận rộn khiến anh ít khi về. Tôi hiểu, nên chỉ nhắn anh yên tâm, tôi sẽ lo chu đáo.
Ba tháng trôi qua, sức khỏe mẹ chồng dần ổn định. Tôi thở phào, nghĩ rằng mình có thể sớm trở lại thành phố, trở lại cuộc sống thường nhật bên Hùng. Nhưng rồi, một buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị đồ đạc để về, điện thoại báo tin nhắn từ Hùng. Chỉ vỏn vẹn bảy chữ: “Anh muốn ly hôn, em ký đi.” Tôi đọc đi đọc lại, tay run rẩy, tim như ngừng đập. Cả thế giới quanh tôi dường như “đóng băng”.
Tôi gọi lại cho Hùng, nhưng anh không nghe máy. Tôi nhắn tin hỏi lý do, chỉ nhận được sự im lặng. Đêm đó, tôi không ngủ được, ngồi co ro trong căn phòng nhỏ ở quê, cố lục lại ký ức để tìm xem mình đã làm gì sai. Có phải tôi đã quá tập trung chăm sóc mẹ chồng mà bỏ bê anh? Hay có điều gì tôi không nhận ra? Càng nghĩ, tôi càng thấy hụt hẫng, như thể mọi cố gắng của mình bỗng trở thành vô nghĩa.
Sáng hôm sau, tôi quyết định trở lại thành phố. Khi bước vào căn nhà chung, tôi nhận ra mọi thứ đã thay đổi. Đồ đạc của Hùng đã được dọn đi gần hết. Trên bàn là tờ đơn ly hôn, bên cạnh một mẩu giấy ghi vài dòng: “Anh xin lỗi, anh đã có người khác.” Tôi sụp xuống, nước mắt trào ra. Hóa ra, trong ba tháng tôi tận tụy chăm sóc mẹ anh, anh đã bắt đầu một mối quan hệ mới. Người phụ nữ đó, tôi sau này biết được, là đồng nghiệp của anh, người mà anh từng nói “chỉ là bạn”.
Tôi không trách mẹ chồng, cũng không trách Hùng hoàn toàn. Có lẽ, cuộc hôn nhân này đã có những vết rạn từ lâu mà tôi không nhận ra. Bảy chữ trong tin nhắn ấy đã kết thúc một phần đời tôi, nhưng cũng mở ra một khởi đầu mới. Tôi quyết định ký đơn, không phải vì hết yêu, mà vì tôi hiểu rằng mình xứng đáng với một người trân trọng sự hy sinh của mình.
Giờ đây, tôi bắt đầu lại, mang theo vết sẹo trong tim nhưng cũng đầy quyết tâm. Tôi tin, thời gian sẽ chữa lành, và tôi sẽ tìm được hạnh phúc thật sự, không phải trong sự lừa dối hay hy sinh một chiều.