Cô gái bị h/ỏng xe được bác nông dân giúp đỡ, nhưng thứ bên trong căn chòi của ông khiến

0
27

Chiều muộn, con đường tỉnh lộ vắng hoe. Trâm – nhân viên văn phòng đang trên đường từ thành phố về quê dự giỗ bà ngoại – lúng túng giữa đồng không mông quạnh với chiếc xe tay ga chết máy.

Không có sóng điện thoại. Trời thì sắp đổ mưa. Cô bắt đầu thấy sợ.

Đúng lúc đó, một ông lão từ ruộng bước lên, lưng gù, đội nón lá rách, tay cầm cuốc. Giọng ông khàn đục:

– Xe hư hả cô? Dắt vô trong chòi tui coi được không. Ở đây không có ai đâu.

Trâm lưỡng lự, nhưng rồi cũng theo ông. Dù sao ông có vẻ hiền, lại nói giọng miền Tây chân chất.

**

Căn chòi nằm khuất sau rặng tre, mái lá xiêu vẹo, nhưng sạch sẽ. Ông lão lấy đồ nghề cũ kỹ ra, bắt đầu loay hoay sửa xe. Còn Trâm được mời ngồi uống nước mưa để trong chum.

Khi ông bước ra ngoài lấy thêm đồ nghề, Trâm tò mò nhìn quanh.

Và rồi… cô tái mặt.

Phía trong căn chòi, sau tấm vải cũ là một bức tường kín dán đầy ảnh phụ nữ. Không phải ảnh thường. Là những tấm hình mờ, trắng đen, phần lớn đều cắt từ camera hay điện thoại, chụp lén – có cả cảnh tắm, cảnh ngủ, có tấm nhìn thẳng vào mặt họ với vẻ hoảng hốt.

Ở giữa, nổi bật là một tấm ảnh mới: Ảnh Trâm, lúc đang đổ xăng cách đây vài tiếng.

Tay cô run lên. Cô lùi lại, va vào cái bàn gỗ, làm rơi một vật gì đó xuống đất. Cú va khiến ông lão quay vào.

Trâm giật mình. Ông đứng ở cửa, ánh mắt không còn hiền hậu. Ông nói chậm rãi:

– Cô không nên thấy mấy thứ đó đâu.

Cô hoảng loạn, chụp lấy chìa khoá xe, bỏ chạy. Nhưng chiếc xe vẫn chết máy.

Cô gào lên:
– Ông là ai? Ông đã làm gì họ?

Ông lão thở dài:
– Tôi chỉ chụp ảnh. Chỉ giữ lại… những người tôi không muốn quên. Tôi không làm hại ai.

Ông ngồi xuống chiếc ghế tre mục, giọng chùng xuống:
– Cô là người thứ 37. Nhưng cũng có thể… là người cuối cùng.

Trâm vùng dậy bỏ chạy, không kịp nghĩ gì. May mắn thay, một chiếc xe tải chạy ngang đã dừng lại khi thấy cô vừa khóc vừa vẫy tay giữa đường.

**

Một tuần sau, khi cô cùng công an quay lại, căn chòi đã bị đốt trụi. Không còn gì, ngoài một khung ảnh cháy dở… vẫn còn sót lại một góc ảnh của Trâm.

Bác nông dân ấy – không ai rõ tên tuổi, không có hồ sơ lưu trú – như chưa từng tồn tại.

Nhưng đêm đó, khi Trâm mở điện thoại ra xem lại ảnh chụp hôm đám giỗ, cô bỗng thấy… trong tấm ảnh nhóm, phía sau rặng tre, có bóng một ông lão đứng nhìn. Đội nón lá. Và đang cười.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here