Tôi từng tin rằng mình là người phụ nữ may mắn. Có chồng thành đạt, con ngoan, cuộc sống đủ đầy trong căn biệt thự giữa lòng Sài Gòn. Anh – Tuấn – hơn tôi sáu tuổi, là người luôn điềm đạm, trầm tính, chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Anh chưa từng quát vợ, chưa từng lớn tiếng với con, chưa từng bỏ quên ngày kỷ niệm nào.
Tôi từng nghĩ: “Đàn ông như vậy trên đời này hiếm lắm.”
Nhưng cũng chính người đàn ông mẫu mực ấy, lại là người đâm vào lưng tôi con dao bén nhất.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tấm hóa đơn vô tình rơi ra từ ngăn kéo bàn làm việc của anh. Một hợp đồng mua bán căn hộ trị giá hơn ba tỷ đứng tên… một người đàn bà lạ: Nguyễn Hồng Ánh.
Tôi không biết cô ta là ai. Nhưng trực giác đàn bà mách bảo tôi, tên người phụ nữ đó chẳng là người dưng. Tôi bắt đầu để ý.
Và rồi tôi phát hiện ra, vào những ngày anh nói đi công tác miền Trung, vé máy bay lại ghi điểm đến là Hà Nội.
Vào những đêm anh bảo bận họp khách hàng, tin nhắn Zalo trong điện thoại anh lại hiện lên dòng chữ: “Em đã chờ anh cả tiếng rồi đấy.”
Anh xóa tin nhắn rất nhanh. Nhưng tôi đã chụp lại. Ghi chú lại mọi thứ. Tôi biết mình cần chuẩn bị một cái bẫy – nhưng trước tiên, tôi phải đóng vai con nai ngoan ngoãn thêm một thời gian nữa.
Tôi bắt đầu học cách đóng vai một người vợ vô tư, không nghi ngờ gì cả. Tôi vẫn chăm sóc anh như trước, vẫn chuẩn bị từng bữa cơm nóng hổi, vẫn mỉm cười khi anh về trễ và nói: “Em tin anh.”
Tôi bắt đầu âm thầm thuê người theo dõi anh. Tôi biết được địa chỉ căn hộ anh mua cho nhân tình, biết rõ Hồng Ánh là ai: một nhân viên truyền thông trẻ hơn tôi gần mười tuổi, xinh đẹp, bốc lửa, và tham vọng.
Cô ta làm việc trong một công ty đối tác của Tuấn, quen anh trong một buổi đi chơi golf, và rồi leo thẳng vào vị trí “tình nhân được bao nuôi”.
Tôi không đánh ghen ầm ĩ. Tôi không đến tận nơi, không lột đồ, không làm trò chợ búa. Tôi có một kế hoạch khác, tinh vi hơn, sạch sẽ hơn, và cay nghiệt hơn.
Tôi âm thầm chuyển một phần tài sản sang tên em trai mình – một thủ tục nhỏ nhưng quan trọng. Tôi cũng bắt đầu làm lại di chúc, xóa tên chồng khỏi danh sách thừa kế căn nhà của bố mẹ tôi.
Tôi thuê một luật sư riêng, kín tiếng, chỉ làm việc vào ban đêm.
Và sau đó… tôi tiếp cận Hồng Ánh. Nhưng không phải với tư cách vợ Tuấn.
Tôi đến gặp Ánh trong vai một nhà đầu tư bất động sản, đang tìm người đứng tên mua lại căn hộ đang trong diện kiểm tra pháp lý. Tôi tỏ ra rất quan tâm đến căn hộ Tuấn đã mua cho cô ta, đánh tiếng rằng có thể trả giá cao hơn nhiều nếu Ánh đồng ý sang nhượng hợp đồng.
Ánh, như mọi cô gái trẻ và mê tiền khác, cắn câu. Cô ta muốn bán, nhưng cần nói chuyện với người “mua” căn hộ – tức là Tuấn. Tôi đoán được điều đó.
Vài hôm sau, Tuấn bất ngờ nói với tôi rằng anh phải đi công tác gấp. Tôi gật đầu: “Anh nhớ mang theo cái sạc laptop nhé, lần trước quên đấy.”
Tôi theo anh ra sân bay – không phải để tiễn, mà để nhìn rõ người đàn ông ấy bước lên chuyến bay nào. Anh bay ra Hà Nội, không phải vì việc, mà vì cô ta.
Đêm hôm đó, tôi lén đến căn hộ của Ánh. Không phá cửa. Tôi có chìa khóa – nhờ thợ khóa. Tôi gắn camera mini ở hai vị trí kín đáo: một ở góc kệ sách phòng khách, một ở gần bàn ăn. Đủ để quay rõ nét mọi hành động.
Kịch bản của tôi sắp tới cao trào.
Một tuần sau, tôi gửi đến cơ quan của Tuấn một bưu phẩm. Bên trong là một bản in các bức ảnh chụp từ camera, ghi lại cảnh anh đang ôm hôn Ánh, nấu ăn cùng cô ta, ngủ chung giường. Không máu me. Không giường chiếu trần trụi. Nhưng đủ để một người đàn ông “gia đình mẫu mực” thân bại danh liệt trong mắt đối tác và cấp trên.