“Mẹ chồng đòi mang 3 tỷ đi viện dưỡng lão, tôi chỉ nấu mâm cơm rau thủ thỉ 1 câu, ai ngờ 3 tháng sau…”
Tôi sống chung với mẹ chồng từ ngày cưới. Bà cụ gần 70, vẫn khỏe mạnh, chỉ là tính tình có phần… “cá tính” quá. Bà hay thích nói về chuyện chết – kiểu như:
– Tao sống ở đây như người thừa! Tốt nhất tao gom tiền vô viện dưỡng lão, sống cho yên thân!
Tôi từng nghĩ bà nói cho có. Cho đến một hôm, bà đẩy nguyên tập sổ tiết kiệm, cộng lại hơn 3 tỷ, đặt trước mặt tôi rồi nói thẳng:
– Tao không yên tâm ở đây nữa. Tao muốn vào chỗ tử tế, người ta phục vụ tận răng. Mà tiền tao tự tích cóp, mang theo là lẽ đương nhiên.
Tôi cười gượng, không hề níu kéo. Nhưng tối đó, tôi làm đúng 1 mâm cơm toàn rau luộc, canh bí, cà pháo, không thịt cá, rồi tự tay dọn lên cho bà.
– Mẹ ăn tạm đi. Con nghĩ, lên viện dưỡng lão, mẹ cũng ăn thế này thôi mà.
Bà nhăn mặt:
– Sao hôm nay không có cá kho?
Tôi rót nước, thủ thỉ:
– Con để dành tiền mẹ mang đi, ăn mặn làm gì nữa. Nhưng mẹ yên tâm nhé, tụi con không giữ mẹ lại. Có điều… mẹ vào rồi, muốn về cũng khó lắm, vì chỗ tốt đâu dễ có chỗ trống. 3 tỷ đó chắc cũng chỉ đủ mấy năm, lỡ hết rồi, mẹ muốn quay về, tụi con chắc cũng khó lo được nữa…
Bà táι mặt, buông đũa:
– Tao… để tiền lại cho tụi bây giữ. Nhưng để đó thôi nghe chưa, hở ra là tao kiểm tra!
Ba tháng sau: Sự thật bật nắp
Kể từ hôm ấy, bà ngoan bất ngờ. Không nói chuyện “vào viện dưỡng lão” nữa, cũng không kiểm tra sổ tiết kiệm. Bà thường xuyên về quê, lý do “thăm bạn cũ”.
Tôi bắt đầu thấy lạ. Một hôm, đang nấu cơm thì bé con chạy vào bảo:
– Mẹ ơi, bà nội có cái túi to, cứ lén lén giấu dưới gầm giường. Mẹ coi thử đi!
Tôi mon men kiểm tra thì thấy một chiếc điện thoại cũ giấu trong túi đồ. Mở lên, toàn tin nhắn với… ông Sáu ở xóm dưới quê, góa vợ, vừa bán đất xong.
– Em lên ở với tui được rồi. Chỗ tui có phòng riêng, có người nấu cơm.
– Em đem được bao nhiêu thì đem. Tui không tính toán, miễn là mình có nhau.
– Đừng nói cho tụi nhỏ biết, sắp xếp âm thầm thôi.
Tôi đọc đến đâu nóng mặt đến đó. Thì ra 3 tỷ bà không định mang đi viện dưỡng lão, mà định “mang đi xây tổ ấm” với… người yêu cũ!
Đòn phản công
Tôi im lặng, chụp hết ảnh tin nhắn, gửi cho chồng.
Tối đó, khi cả nhà đang ăn cơm, tôi giả vờ vô tình mở điện thoại đọc to:
– “Mình có nhau là đủ rồi, còn 3 tỷ để em tự tay lo giỗ chạp cho ổng…”
Mẹ chồng ho sặc, chén cơm rơi xuống bàn, mặt cắt không còn giọt máu.
Chồng tôi ngơ ngác hỏi:
– 3 tỷ gì? Giỗ chạp gì mẹ?
Bà đành thừa nhận tất cả trong ánh mắt bàng hoàng của cả nhà.
Tôi nhẹ nhàng cười:
– Mẹ à, con không giữ mẹ lại. Nhưng nếu mẹ muốn xây tổ ấm mới thì con nghĩ mẹ nên dùng chính tình yêu để xây, chứ đừng mang theo tiền tụi con phải lo cho mẹ lúc già yếu.
– Còn nếu mẹ muốn “thử yêu lại từ đầu”, thì… cứ lên mạng làm lại profile, chứ đừng yêu âm thầm rồi lén dọn tiền đi thế.
Cái kết: Tổ ấm tan hoang
Ông Sáu sau khi biết bà không còn cầm tiền trong tay thì lặng lẽ cắt liên lạc. Còn mẹ chồng tôi, từ hôm đó ngồi ăn cơm rất đàng hoàng, không còn than muốn đi đâu nữa.
Ba tháng sau, bà chính thức trao lại sổ đỏ căn nhà bố mẹ chồng tôi để chồng tôi đứng tên – như một cách “hối lỗi”.
Tôi chẳng cần kiểm tra ví chồng, cũng không cần khóa két sắt. Tôi chỉ cần… thêm 1 mâm cơm toàn rau, và một câu thủ thỉ đúng lúc, là đủ khiến cả “kế hoạch tình yêu tuổi xế chiều” sụp đổ không kèn không trống.