“Cấm nhìn mặt cha!” – tiếng thầy cúng vang lên dõng dạc, khuôn mặt ông nghiêm nghị như đinh đóng cột. Đám tang đang chuẩn bị đến đoạn đóng nắp quan tài, mọi người cúi đầu, không ai dám trái lời.
Nhưng nó – thằng con trai cả – nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, nghẹn giọng:
“Tôi là con trai trưởng, dù khắc tuổi cũng là máu mủ. Không nhìn cha lần cuối, tôi ân hận cả đời!”
Lời qua tiếng lại, mẹ nó và họ hàng can ngăn, nhưng nó gạt phăng. Cuối cùng, trước ánh mắt hoang mang của cả họ, nó tiến lại, quỳ xuống bên quan tài. Lặng người nhìn cha lần cuối, nước mắt nó rơi xuống tay cha, lạnh ngắt.
Không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng đóng nắp quan tài vang lên “cạch” một cái, rợn người. Thầy cúng quay đi, mặt nặng như chì.
Ba ngày sau.
Sáng sớm, chưa ai thức dậy hẳn thì tiếng hét thất thanh xé toang không gian yên tĩnh:
“ÔNG ƠI!!!” – tiếng bà vợ ông chủ nhà gào lên từ trong buồng.
Hàng xóm chưa kịp hiểu chuyện gì, đã ùn ùn kéo tới. Cửa mở toang, mọi người ùa vào, rồi… đứng chết trân tại chỗ.
Gương mặt ông – người đã nằm trong quan tài – in hằn rõ nét trên tấm gương treo tường trong phòng ngủ. Mắt mở trừng trừng, miệng hé như muốn nói.
Tấm gương ấy vốn được phủ khăn kín mít suốt tang lễ, chẳng ai ngờ lại bị gió lật vào đúng đêm hôm trước.
Một ông già run lẩy bẩy thốt lên:
“Hồn chưa siêu. Người khắc tuổi phá vỡ linh khí. Vong chưa đi!”
Từ hôm đó, trong căn nhà ấy, mỗi khi đêm xuống, tiếng gõ cửa lúc 3 giờ sáng và tiếng khóc rấm rứt từ góc nhà khiến chẳng ai còn dám bén mảng. Nhà ấy mãi mãi không ai dám ở…