Con trai tôi vốn ngoan ngoãn, học hành đàng hoàng, ai cũng khen hiếu thảo. Vậy mà một ngày nó về thẳng thừng nói:
– “Mẹ ạ, con muốn cưới vợ… bà ấy 68 tuổi!”
Tôi chết điếng, còn già hơn cả tôi, nghe mà như sét đánh ngang tai. Cả họ hàng cười chê, làng xóm xì xào, tôi khóc cạn nước mắt, khuyên can kiểu gì nó cũng không nghe.
Đến ngày rước dâu, nhìn con trai trẻ măng dắt một người phụ nữ già hom hem bước vào nhà, lòng tôi nghẹn lại, tủi nhục không cất nổi một lời.
Ấy thế mà… đêm tân hôn, tôi đang nằm trong phòng khóc thầm thì bỗng giật mình nghe từ phòng bên tiếng… đàn piano vang lên, réo rắt như nhạc viện.
Tôi sững người, chạy lại hé cửa nhìn thì thấy con trai ngồi đánh đàn, còn “vợ” nó – người phụ nữ 68 tuổi ấy – ngồi kề bên giảng giải từng nốt nhạc.
Hóa ra bà chính là nghệ sĩ piano nổi tiếng một thời, cả đời không chồng con, nay vì thương quý tài năng của con trai nên nhận lời “kết hôn” để bảo trợ, cho anh giấy tờ, cơ hội đi du học theo diện đặc cách.
Nước mắt tôi trào ra, vừa xấu hổ vì suy nghĩ hạn hẹp, vừa mỉm cười mãn nguyện: con trai tôi không hề “lập dị” như thiên hạ đồn, nó chỉ dám yêu con đường âm nhạc đến cùng mà thôi…