Đám cưới do nhà gái lo hết, mẹ chồng vẫn ngang nhiên nhận “tiền con trai”

0
53

Ngày cưới của Minh diễn ra vào một ngày nắng vàng rực rỡ. Chiếc váy trắng cô mặc là do mẹ đích thân đặt may từ ba tháng trước, mỗi đường kim mũi chỉ đều như mang theo kỳ vọng. Phòng tiệc trang hoàng sang trọng, từ bàn ghế phủ lụa đến rượu nhập khẩu đều được bên nhà gái lo liệu. Chụp ảnh, quay phim, thiệp cưới, nhẫn cưới – từng món đều là kết quả của bao ngày chạy đôn đáo của ba mẹ Minh, chỉ mong con gái về nhà chồng ngẩng cao đầu, được người ta quý trọng.Lúc rót trà mời họ hàng hai bên, Minh vẫn nhớ như in ánh mắt ấm áp của ba, lời dặn khe khẽ: “Dù về đâu, con cũng phải sống tử tế. Nhưng nếu có ai coi thường con, hãy nhớ rằng phía sau con luôn có ba mẹ.”Thời gian đầu, cuộc sống làm dâu êm đềm hơn Minh tưởng. Cô sống cùng chồng trong căn nhà thuê, thi thoảng cuối tuần về quê nội một chuyến, phụ bà nấu ăn, dọn dẹp. Mẹ chồng cô – bà Cúc – lúc nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ, tươi cười tiếp khách, khoe về con trai và dâu mới với ánh mắt tự hào.Nhưng rồi dần dần, những lời khoe khoang ấy bắt đầu biến dạng.“Tụi nó cưới hỏi gì mà bà lo gần như hết, may là tôi dành dụm trước cho thằng Khánh cả trăm triệu mới đủ xoay xở,” bà Cúc kể với hàng xóm trong một buổi trà chiều. Lúc đó Minh vừa từ trong bếp bước ra, tay bê khay trái cây, lặng người đứng lại sau cánh cửa.Rồi trong đám cưới của người cháu họ, bà lại tiếp tục: “Ảnh cưới của tụi nó tôi coi kỹ lắm mới chọn chỗ đó. Đẹp mà không đắt, vì tiền mình bỏ ra nên phải tính từng đồng.”Minh không nói gì. Cô không muốn tranh cãi, cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng mỗi lần nghe người khác trầm trồ: “Bác Cúc lo chu đáo thật!”, tim cô lại nhói lên một nhịp.Khánh – chồng cô – ban đầu cũng khó chịu. “Mẹ cứ nói quá lên, kỳ lắm,” anh lầm bầm. Nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở đó. Không một lần đính chính, không một lần bảo vệ. Minh hiểu, anh ngại làm mẹ buồn, mà sự thật đôi khi lại là thứ làm tổn thương nhất.Một hôm, trong bữa cơm gia đình, bác Hai hỏi đùa: “Cưới con dâu giàu vậy chắc lời to hả Cúc?” Bà Cúc chỉ cười, giọng tỉnh bơ: “Giàu gì, tôi lo hết cho tụi nó chứ nhà gái có bỏ được bao nhiêu đâu.”Không khí bỗng lặng đi. Đũa Minh khựng lại giữa không trung. Mẹ cô ngồi cạnh, chỉ cười nhẹ rồi quay sang gắp cho chồng miếng cá. Nhưng ánh mắt bà thoáng buồn. Minh biết, mẹ đau lòng – không phải vì tiền, mà vì sự thật bị bóp méo đến mức trơ tráo.Tối đó, về nhà, cô lặng lẽ mở tủ, lấy ra tập hồ sơ cưới ba mẹ cô vẫn giữ: hóa đơn in thiệp, chi phí đặt tiệc, biên lai chuyển khoản cho studio, cả hợp đồng đặt cọc nhẫn cưới. Cô không định công khai, nhưng lòng như nghẹn lại.Vài tuần sau, một người họ hàng bên nhà chồng tìm đến. Câu đầu tiên họ nói là: “Nghe đâu nhà gái bắt đầu kể công rồi?” Minh lặng người. Thì ra, sự im lặng của cô lại bị quy thành “bắt đầu nói xấu”.Và rồi điều gì đến cũng đến. Khi mẹ chồng cô nghe chuyện, bà nổi giận, gọi thẳng cho Minh: “Con làm như vậy là vạch áo cho người xem lưng. Gia đình có chuyện thì giữ trong nhà, đi đâu cũng kể công rồi người ta nhìn vào cười chê.”Minh lúc đó chỉ ngồi yên, tai nghe mà như không. Một hồi sau, cô cất điện thoại, rồi ngẩng lên, giọng bình thản đến lạ thường:“Con không cần ai biết rõ ai lo cái gì, nhưng ít nhất… đừng để người nói dối được tung hô, còn người thật lòng thì im lặng mãi.”Ở đầu dây bên kia, bà Cúc im bặt. Không phải vì sợ hãi, mà có lẽ vì lần đầu tiên, Minh không còn là cô dâu mới nhu mì, chịu đựng. Minh đứng dậy, nhìn về phía cửa sổ – nơi ánh sáng hắt vào đầy kiên quyết. Cô không trách, cũng không giận. Chỉ tiếc.Bởi vì, nếu một mối quan hệ được xây trên sự giả dối, thì tình nghĩa đến mấy cũng chẳng đủ giữ lại sự tôn trọng. Cô vẫn đi về quê, vẫn phụ bà Cúc việc nhà mỗi dịp lễ Tết. Nhưng thay vì gọi “mẹ” đầy ấm áp, Minh bắt đầu dùng cách xưng hô nhẹ như một khoảng cách: “Dạ, con biết rồi ạ.”Khánh không nói gì. Có thể anh hiểu, nhưng không đủ can đảm để bênh vực. Có thể anh yêu cô, nhưng yêu không đủ lớn để đối diện với sự thật.Thời gian trôi, những câu chuyện đám cưới rồi cũng qua đi, nhưng điều đọng lại không phải là hình ảnh rạng rỡ trong váy cưới, mà là sự nặng nề khi thấy lòng chân thành bị đánh tráo bởi một vài lời tô vẽ.Minh vẫn sống tử tế. Cô không kể công, không bóc mẽ. Nhưng trong lòng, cô đã học được một điều – đôi khi, sự im lặng không phải là nhẫn nhịn, mà là lời khẳng định cuối cùng: rằng lòng tự trọng của một người phụ nữ, không đến từ tiếng khen hay những lời dối trá, mà đến từ việc cô dám nói “đủ rồi”, đúng lúc.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here