Đang mang th-ai, nàng dâu chỉ dám ng-ồi ngoài ghế đá mỗi đêm, nỗi s-ợ khiến ai

0
23

Trời tháng sáu oi nồng như bóp nghẹt lấy từng hơi thở. Căn phòng trọ rộng vỏn vẹn mười tám mét vuông giờ như một chiếc hộp kín, nhốt năm con người vào một không gian không đủ cho ba. Trong góc, một chiếc quạt cũ xoay lạch cạch, vừa đủ thổi chút hơi gió nhè nhẹ vào gương mặt mệt mỏi của người phụ nữ đang mang thai tháng thứ bảy. Cô ngồi trên chiếc ghế nhựa đặt bên cửa sổ hé mở, mắt dõi ra ngoài như trốn chạy khỏi cái không khí ngột ngạt đang bám riết lấy mình.Từ ngày bố mẹ chồng và chị chồng đến “tạm ở nhờ”, mọi thứ trong cuộc sống của cô thay đổi chóng mặt. Ban đầu là một tuần, rồi hai tuần, rồi “chờ tìm chỗ ổn định”, rồi “để mẹ chăm cho lúc sinh nở đỡ vất vả”… Dần dần, cái tạm trở thành cố định. Dù không ai nói ra, cô biết rất rõ: họ không có ý định rời đi.Mỗi tháng, tiền nhà, tiền điện nước, tiền ăn uống đều do vợ chồng cô gồng gánh. Chồng làm công trình, về nhà trễ, lắm khi mệt đến mức ăn xong là lăn ra ngủ. Cô làm văn phòng, nghỉ thai sản sớm vì sức khỏe yếu, giờ mỗi ngày như một cuộc vật lộn. Nấu cơm cho năm người, dọn rửa, giặt giũ. Mẹ chồng kêu đau chân, chị chồng nói “đang kiếm việc” nhưng cả ngày chỉ thấy cầm điện thoại cười khúc khích.Chiều xuống, khi mọi người bắt đầu tụ tập xem phim trên điện thoại, tranh nhau ổ cắm sạc, cô lặng lẽ bước xuống sân khu trọ, ngồi lên chiếc ghế đá duy nhất giữa lối đi. Mỗi tối, đó là nơi duy nhất cho cô thở ra một chút bình yên. Không gian ngoài trời rộng hơn, không khí dù nóng vẫn dễ chịu hơn gấp bội so với căn phòng ngột ngạt trên kia.Một chị hàng xóm bước ngang, nhìn bụng cô, chép miệng: “Sắp sinh rồi mà cứ thấy em ngồi một mình tối tối hoài, không sợ muỗi chích à?”Cô cười gượng: “Em ngồi chút rồi lên, cho dễ ngủ.”Không ai biết, thật ra cô sợ phải trở về căn phòng đó. Sợ tiếng mẹ chồng nhắc đi nhắc lại chuyện “ngày xưa mẹ đẻ bốn đứa còn chẳng nghỉ ngơi gì”, sợ ánh mắt soi mói của chị chồng khi thấy cô nằm nhiều hơn ngồi, sợ những tiếng thở dài nặng nề và sự lạnh lùng ngầm trong từng bữa cơm. Cô sống như người đi mượn chính trong ngôi nhà mình đang thuê.Một đêm, khi cô đang rửa bát, tay mỏi rã rời, chị chồng buông một câu: “Chẳng hiểu sao nhiều người lấy chồng rồi lại khổ hơn khi chưa lấy.” Mẹ chồng tiếp lời: “Tại lười thì khổ thôi. Có con rồi thì phải gắng, ở đó mà than.”Cô nuốt xuống. Không nói. Nhưng khi bước ra ghế đá, cô đã bật khóc. Lặng lẽ. Không ai biết, không ai hay. Cô không cần được thương hại. Cô chỉ cần được hiểu rằng cô đang chịu đựng hơn cả mức mà một người phụ nữ mang thai nên chịu.Tối hôm đó, khi chồng cô xuống tìm, thấy vợ ngồi cúi mặt trên ghế, anh bước đến, khẽ đặt tay lên vai. “Em sao thế?”“Anh hỏi mà anh không biết à?” – cô ngẩng lên, mắt đỏ hoe – “Anh có biết mỗi ngày em mệt thế nào không? Em đi làm cũng phải dậy sớm nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp. Em mang bầu bảy tháng rồi, mà đến một cái ghế ngồi riêng cũng không có. Cái phòng đó… nó sắp bóp nghẹt em chết.”Anh ngồi xuống bên cạnh. Gió đêm yếu ớt lùa qua mái tôn rỉ sét. “Anh biết em cực. Nhưng bố mẹ với chị cũng khó khăn… Anh nói mãi mà chưa ai chịu đi. Mẹ cứ bảo ở lại đợi em sinh, còn chị thì…”“Còn chị thì xem đây là nhà mình rồi,” cô cắt lời. “Em không trách ai. Nhưng em cũng không thể sống như vậy nữa. Nếu không tìm được cách nào, em sẽ về nhà mẹ em sinh.”Câu nói ấy như một nhát dao cắt ngang không khí.“Về quê?” – Anh giật mình. “Em định bỏ đi?”“Không phải bỏ,” cô bình tĩnh. “Em cần một chỗ để yên ổn sinh con. Em không muốn con em chào đời trong một nơi đầy căng thẳng, chật chội, đầy tiếng thở dài. Nếu anh thương em, thương con, anh phải chọn.”Lần đầu tiên, anh thấy vợ mình mạnh mẽ đến vậy. Và cũng lần đầu tiên, anh cảm thấy bản thân đã để vợ phải gồng gánh quá nhiều.Sáng hôm sau, anh nói chuyện thẳng thắn với mẹ và chị gái. Lần này, không phải lời năn nỉ, mà là lời khẳng định. “Con và vợ sắp sinh con. Con xin mẹ và chị tìm chỗ khác ở trong tháng này. Con không thể để vợ sinh con trong cảnh như vậy.”Mẹ anh tức giận, lôi đủ thứ lý do: “Tụi bay giờ bạc bẽo, có nhà có cửa mà đòi đuổi cha mẹ đi.”Anh kiên quyết: “Con không đuổi. Nhưng đây là phòng trọ của tụi con. Con cần không gian cho vợ con nghỉ ngơi. Nếu mẹ thương con, thì mẹ hiểu cho con.”Chị gái vùng vằng, mẹ anh khóc. Nhưng lần này, anh không lùi.Ba tuần sau, bố mẹ chồng và chị chồng dọn sang một khu trọ khác cách đó vài dãy nhà. Không xa, nhưng đủ để trả lại khoảng thở cho hai vợ chồng.Tối hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, căn phòng chỉ còn hai người. Hoa nằm dài trên giường, mắt ngước lên trần, hít một hơi thật sâu. Chồng cô đang kê lại chiếc nôi nhỏ mua từ trước, lau từng thanh gỗ bằng khăn mềm.“Anh xin lỗi,” anh nói, nhẹ như gió. “Giờ thì em có thể yên tâm sinh con rồi.”Hoa quay sang nhìn anh. Trong lòng cô vẫn còn nhiều lo lắng, về tiền bạc, về tương lai, nhưng ít nhất – cô biết mình đã được lắng nghe. Và đôi khi, chỉ cần thế là đủ để tiếp tục.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here