Đêm hôm đó, bố mẹ chồng nước mắt giàn giụa, khăng khăng đòi bán căn nhà tổ để lấy tiền chạy chữa nợ nần. Chồng tôi gật đầu ngay, còn nói không cần giấy tờ sang nhượng, miễn sao có tiền là được. Tôi lạnh sống lưng, run rẩy gọi điện về cho mẹ đẻ để xin lời khuyên.
Ở đầu dây bên kia, mẹ chỉ nói đúng một câu:
– “Con nhớ, sáng mai phải mua đúng một nải chuối đặt bên tay phải bàn thờ. Tuyệt đối không được quên.”
Tôi làm theo, nhưng trong lòng vẫn hoang mang tột độ, không hiểu vì sao mẹ lại dặn kỹ đến thế.
Và rồi… đúng 3 tháng sau, khi gia đình đang rục rịch dọn ra khỏi căn nhà tổ để bàn giao cho người mua, cả họ sững sờ khi đoàn cán bộ xã cùng công an ập vào.
Người ta thông báo rằng: mảnh đất và căn nhà tổ ấy vốn nằm trong diện “di tích tâm linh” đã có quyết định bảo tồn từ lâu, tuyệt đối không được mua bán, sang nhượng.
Cú sốc lớn hơn nữa là: chính cái nải chuối tôi đặt bên bàn thờ ngày hôm đó đã để lộ vết nứt phía dưới bát hương, nơi cất giấu bản di chúc và giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mà ông nội chồng đã để lại, chỉ có tên chồng tôi là người thừa kế duy nhất.
Bố mẹ chồng nghẹn lời, chồng tôi ngồi phịch xuống đất, còn tôi toát mồ hôi lạnh mà chỉ biết lẩm bẩm:
– “Hóa ra… mẹ đẻ đã biết trước tất cả.”