Định mừng cưới anh trai 2 chỉ vàng thôi vì đang đ::ắt đỏ, tôi vô tì:nh nghe bố mẹ

0
13

Ban đầu tôi chỉ định mừng cưới anh trai 2 chỉ vàng vì đang lúc túng thiếu, vàng lại đắt đỏ. Nhưng vô tình nghe bố mẹ nói chuyện sẽ tặng cho chị dâu đúng thứ này, tôi quyết định chơi lớn tặng luôn 300 triệu. Nào ngờ, sau đám cưới, chị ta ghé sát tai tôi thì thầm một câu khiến tôi điếng người. Hóa ra…

Thời điểm đó vàng lên tận hơn 7 triệu một chỉ, lương tôi vừa đủ sống, mới vay mua xe trả góp nên đang kẹt tiền. Anh trai tôi cưới vợ, tôi định bụng góp 2 chỉ vàng coi như có tấm lòng.

Nhưng một hôm, tôi đi ngang qua phòng khách thì vô tình nghe mẹ tôi nói nhỏ với bố:

– “Đám cưới này phải đàng hoàng. Tặng cho con dâu sợi dây chuyền ngọc trai xưa của bà ngoại để lại, không thôi người ta lại bảo mình khinh thường nhà gái.”

Tôi sững người. Sợi dây đó… vốn là của bà ngoại để dành cho đứa cháu gái đầu tiên cưới chồng – tức là tôi. Mẹ từng nói như thế. Tôi không ghen tị, nhưng cảm giác… chạnh lòng. Lòng tốt mình nghĩ dành cho, nay lại đem biếu người khác vì “sĩ diện”.

Tôi về phòng, mở tài khoản ngân hàng. Vốn để dành phòng thân. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chuyển khoản 300 triệu, rồi in hóa đơn, cho vào phong bì mừng cưới. Còn ghi thêm:

“Chúc anh chị hạnh phúc. Em gái tặng cả lòng tin và những gì quý nhất.”

Họ hàng ai cũng bất ngờ. Mẹ tôi ngỡ ngàng. Chị dâu thì cười tươi đến tận mang tai. Tôi nghĩ thôi thì ít nhất, mình đã cư xử tử tế, vượt lên được những chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng khi tiệc cưới tan, chị dâu ghé sát tai tôi, rượu ngà ngà, thì thầm một câu:

“Cũng may em chơi trội… chứ ban đầu nhà anh bảo em keo lắm, chị tưởng em không biết điều như người ta nói.”

Tôi sững người, tim lạnh đi vài nhịp.

Thì ra… trước khi cưới, cả gia đình nhà trai – tức là bố mẹ tôi – đã bàn bạc với chị dâu về “tính cách tiết kiệm quá mức” của tôi. Có lẽ, họ nghĩ tôi sẽ mừng cưới ít, nên đã chuẩn bị “chuyện để kể lại với hàng xóm”.

Còn chị dâu, thay vì cảm kích, lại xem món quà 300 triệu là nỗ lực “chuộc lỗi” của tôi – sau khi bị nghe đồn thổi.

Tôi cười nhạt, gật đầu, rồi đi thẳng ra khỏi sảnh tiệc.

Tối đó, tôi ngồi trong phòng, nghĩ về những điều mình đã làm. Không phải vì tiếc tiền. Mà là vì lần đầu tiên tôi nhận ra: người ta có thể đánh giá mình bằng thứ mình chưa từng làm – rồi bẻ cong cả sự tử tế thành thứ “bù đắp tội lỗi”.

Từ hôm đó, tôi thay đổi.

Không thù dai, không trách ai. Nhưng cũng không bao giờ cố “chứng minh mình tử tế” với những người luôn nghĩ mình xấu.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here