Ngày cưới, tôi được cho ít vàng làm của hồi môn. Cứ nghĩ sẽ giữ lại để phòng thân, ai ngờ chỉ sau nửa năm làm dâu, mẹ chồng phát hiện ung thư. Cả nhà rối ren, nhưng cuối cùng chỉ có tôi là bán hết số vàng cưới, gom góp thêm tiền lo chạy chữa cho bà từng ngày trong bệnh viện.
Sau gần một năm trời, thuốc men cùng xạ trị, cuối cùng mẹ chồng cũng hồi phục. Tôi mừng rơi nước mắt, nghĩ rằng bao vất vả đã qua, từ nay gia đình sẽ yên ổn.
Nào ngờ, chỉ mới đi lại được đôi chút, bà đã vội vàng gọi cả ba cô em chồng về, mở cuộc họp gia đình ngay trong phòng khách. Trước mặt tôi, bà chỉ vào xấp giấy tờ đất, giấy tiết kiệm rồi tuyên bố:
– “Mấy đứa cùng mẹ chia nhau, chị dâu các con… chỉ là người ngoài thôi.”
Tôi chết lặng. Chồng tôi thì im thin thít, chẳng dám bênh vợ một câu. Uất nghẹn, tôi không cãi vã, chỉ lẳng lặng đặt cái bô tiểu vẫn còn dưới gầm giường – thứ tôi đã quen tay phục vụ bà suốt cả năm trời – ra giữa phòng. Tôi cười nhạt:
– “Thứ này từ nay xin các cô chia nhau mà chăm.”
Rồi tôi bế con về ngoại mấy ngày, không thèm ngoái đầu lại.
Một tuần sau, điện thoại réo liên tục. Ba cô chồng gọi gấp, giọng run rẩy:
– “Chị về ngay đi, mẹ… mẹ chỉ vào sổ đỏ với tiền nhưng ú ớ, không nói được nữa rồi, bác sĩ bảo bị tai biến lại!”
Tôi trở về, nhìn cảnh mẹ chồng liệt nửa người, tay run run chỉ vào xấp giấy tờ mà không nói được lời nào. Các cô chồng thì khóc ròng, giành nhau từng tờ giấy, nhưng không ai dám ký, vì bà không còn minh mẫn để xác nhận.
Tài sản mấy tỷ bỗng chốc biến thành đống giấy vô giá trị. Cả nhà rối loạn, con gái thì cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán, con trai thì thẫn thờ bất lực.
Tôi đứng nhìn, lòng nghẹn đắng:
Hóa ra, tất cả công sức và vàng cưới của tôi đổ xuống chỉ để đổi lại một cái kết trớ trêu: mẹ chồng ú ớ, ba cô chồng trắng tay, còn tôi thì từ lâu đã chẳng còn thiết tha gì nữa.