Tôi và Minh kết hôn được gần hai năm. Cuộc sống hôn nhân không hoàn hảo, nhưng tôi luôn cố gắng vun vén, không chỉ vì tình yêu với chồng mà còn vì muốn gia đình êm ấm. Tuy nhiên, mối quan hệ với mẹ chồng lại là một câu chuyện khác. Mẹ chồng tôi, bà Lan, chưa bao giờ công nhận tôi là con dâu. Từ ngày về làm dâu, bà luôn soi mói từng hành động, từ cách tôi nấu ăn, dọn nhà đến cả việc tôi chăm sóc Minh. Tôi nhẫn nhịn, nghĩ rằng thời gian sẽ khiến bà hiểu lòng tôi.
Nhưng rồi, vào một đêm khuya, khi tôi đang chập chờn ngủ, điện thoại rung lên. Tôi lơ mơ mở máy, thấy tin nhắn từ mẹ chồng lúc 1 giờ sáng. Nội dung chỉ vỏn vẹn 6 chữ: “Con không xứng đáng với thằng Minh.” Tôi lặng người, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn như muốn chắc chắn rằng mình không mơ. Sáu chữ ấy như một nhát dao cứa thẳng vào tim, phá vỡ mọi cố gắng, mọi chịu đựng của tôi bấy lâu nay.
Tôi và Minh sống cùng mẹ chồng trong căn nhà của bà ở ngoại thành. Dù không phải ngày nào bà cũng nói những lời cay nghiệt trực tiếp, nhưng thái độ lạnh lùng và những câu bóng gió đã khiến tôi ngột ngụa. Tôi từng kể với Minh, nhưng anh chỉ bảo: “Mẹ lớn tuổi rồi, em thông cảm đi.” Tôi đã thông cảm, đã cố gắng, nhưng tin nhắn này là giọt nước làm tràn ly.
Tôi ngồi dậy, nước mắt lăn dài trên má. Tôi nghĩ về những ngày tháng qua, về tình yêu mà tôi từng tin là đủ để vượt qua mọi thử thách. Nhưng giờ đây, tôi tự hỏi: Liệu tôi có đang sống vì chính mình hay chỉ để làm hài lòng người khác? Tin nhắn của mẹ chồng như một lời khẳng định rằng, dù tôi có cố gắng thế nào, tôi cũng không bao giờ được chấp nhận.
Tôi không muốn đánh thức Minh, cũng không muốn đối chất với bà. Tôi chỉ biết rằng mình không thể ở lại căn nhà này thêm một phút nào nữa. Trong bóng tối, tôi lặng lẽ gói ghém quần áo, giấy tờ, và vài món đồ cá nhân vào một chiếc vali nhỏ. Tôi viết vội một mẩu giấy để lại trên bàn: “Em cần thời gian suy nghĩ. Xin lỗi anh.” Rồi tôi bước ra khỏi nhà, kéo vali lăn trên con đường lạnh lẽo lúc nửa đêm.
Tôi gọi taxi đến nhà một người bạn thân. Trên đường đi, tôi không ngừng khóc, nhưng đâu đó trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ, rời đi là cách duy nhất để tôi tìm lại chính mình. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, liệu tôi và Minh có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân này hay không. Nhưng tôi biết, tôi cần thời gian để chữa lành, để học cách yêu thương bản thân trước khi tiếp tục hành trình của mình.
Sáu chữ trong tin nhắn ấy đã đẩy tôi đến quyết định rời đi, nhưng cũng mở ra cho tôi một cánh cửa để nhìn lại cuộc đời mình. Có đau đớn, nhưng tôi tin, tôi sẽ tìm được lối đi cho riêng mình.