Chiều mưa lất phất, bệnh viện đông đúc và ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Ngọc, người mẹ đơn thân 26 tuổi, bế đứa con trai hai tuổi gầy gò trên tay, bước vào phòng khám với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Thằng bé ho sù sụ suốt mấy đêm liền, gò má ửng đỏ vì sốt, còn Ngọc thì gần như kiệt sức sau bao ngày chạy vạy vừa làm, vừa chăm con.
Cô đặt con lên ghế, phủ nhẹ tấm chăn mỏng rồi nhìn quanh, chờ đến lượt. Lúc y tá gọi tên, cô ôm con bước vào phòng khám với tâm trạng lo lắng quen thuộc, nhưng điều cô không ngờ là… bác sĩ trực hôm nay lại chính là người đàn ông mà cô đã cố quên suốt ba năm qua – Minh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới như ngừng lại. Minh vẫn vậy – lạnh lùng, điềm đạm trong chiếc áo blouse trắng. Chỉ có ánh mắt anh, khi nhìn đứa trẻ trên tay cô, thoáng rung động.
Ngọc đứng sững. Tay cô khẽ siết chặt vòng tay quanh con, tim đập thình thịch. Cô không biết nên quay đi hay ở lại. Ba năm trước, cô và Minh là hai kẻ yêu nhau say đắm. Nhưng khi Ngọc phát hiện mình có thai, Minh lại đang chuẩn bị sang Pháp du học. Sợ làm anh lỡ dở tương lai, cô chọn cách im lặng rời xa, một mình ôm con sinh ra trong lặng lẽ.
– “Em… đến khám cho bé?” – Giọng Minh chậm, trầm và cố giữ bình tĩnh.
Ngọc gật đầu, không dám nhìn thẳng. Cô đặt con nằm lên giường khám, cố giữ vẻ bình thường.
– “Cháu sốt cao mấy ngày rồi, ho khan, có hơi thở khò khè…”
Minh cúi xuống kiểm tra cho đứa bé. Đôi tay anh run nhẹ, không phải vì lo cho bệnh án, mà bởi vì cậu bé có đôi mắt y như anh ngày bé. Lúc đặt ống nghe lên ngực cậu bé, ánh mắt anh lặng đi.
– “Tên bé là gì?” – Anh hỏi, khẽ khàng.
– “Thiên… Thiên Ân.” – Ngọc đáp, giọng run lên.
Cái tên ấy như nhát dao lặng lẽ đâm vào lồng ngực Minh. Đó từng là cái tên anh thích nhất, và anh đã từng nói: “Nếu sau này có con trai, mình đặt tên nó là Thiên Ân nhé. Đứa bé là ân huệ của cuộc đời.”
Cả căn phòng trở nên yên ắng. Minh viết đơn thuốc, rồi ngập ngừng đưa lại cho cô.
– “Bé bị viêm phế quản nhẹ, chỉ cần uống thuốc đều và nghỉ ngơi.”
Ngọc cúi đầu cảm ơn. Cô ôm con định quay đi, nhưng giọng anh vang lên:
– “Ân… là con anh, đúng không?”
Cô khựng lại. Lồng ngực như thắt lại. Nước mắt cứ thế trào ra không kiểm soát. Cô đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này, nhưng vẫn không thể ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này – giữa bệnh viện, giữa tiếng tim đập hỗn loạn và bao nhiêu kỷ niệm ùa về.
– “Đúng… nhưng em không định làm phiền anh. Em chỉ muốn con được bình yên lớn lên, không cần ai phải chịu trách nhiệm…”
Minh tiến lại gần, khẽ đặt tay lên vai cô.
– “Em nghĩ anh sẽ quay lưng sao? Anh từng sai… nhưng anh chưa bao giờ quên em. Chưa bao giờ quên giấc mơ được làm cha.”
Ngọc bật khóc, thật sự không kìm nổi nữa. Những tháng ngày tủi nhục, cô độc, những đêm con sốt mà không có ai bên cạnh… giờ đây bỗng chốc vỡ òa khi nghe câu nói ấy.
Minh nhẹ nhàng bế Thiên Ân lên. Cậu bé không khóc, chỉ dụi đầu vào vai anh như thể đã quen mùi hương này từ lâu lắm rồi. Ngọc nhìn hai cha con – một hình ảnh cô từng tưởng chỉ xuất hiện trong mơ.
Chiều ấy, khi bước ra khỏi phòng khám, Ngọc không còn thấy mưa rơi lạnh lẽo nữa. Trong lòng cô ấm dần lên, không hẳn vì tha thứ, mà vì trái tim đã thôi gồng mình cô độc. Họ còn cả một chặng đường dài phía trước, không dễ dàng, nhưng ít nhất… giờ đây họ không còn đi một mình nữa.