Mẹ tôi mất vào một sáng tháng Ba. Trời hôm đó xanh đến nhức mắt, còn gió thì nhẹ như thể ai đang thì thầm một lời vĩnh biệt.
Tang lễ vừa xong, khăn tang còn chưa tháo, cha tôi đã dẫn về một cô gái trẻ, gọi là “người bầu bạn lúc tuổi già.”
Cô ta tên Linh, 23 tuổi. Nhỏ hơn tôi 5 tuổi, da trắng, mắt to, hay cúi đầu lí nhí “dạ vâng.” Còn cha tôi, 54 tuổi, vừa lo hậu sự xong đã rạng rỡ như được tái sinh.
Tôi không khóc. Cũng không mắng. Tôi chỉ nhìn hai người họ như thể đang xem kịch rẻ tiền diễn lại lần thứ n.
Mẹ tôi không phải người dễ ghen. Nhưng bà rất thương tôi. Trước lúc mất, bà vẫn dặn:
“Mẹ đi rồi, con đừng khổ vì ai. Nhưng nếu cha con làm gì sai, con đừng để mẹ phải buồn.”
Tôi nhớ lời đó. Và tôi bắt đầu lẳng lặng làm một việc.
Tôi xin nghỉ việc vài tuần, viện cớ chăm sóc nhà cửa. Nhưng thực ra tôi dành thời gian quan sát.
Linh không ngu. Cô ta giả khờ rất giỏi. Biết làm bánh flan cha tôi thích, biết xức nước hoa nhẹ vừa đủ, biết buông tiếng thở dài đúng lúc. Nhưng cô ta không biết rằng mỗi tin nhắn cô ta gửi đi, tôi đều có thể đọc được.
Tôi cài lại tài khoản iCloud cha tôi trên điện thoại cũ của mẹ. Còn Linh, một lần lỡ tay đăng nhập tài khoản của mình trên máy tính bàn tôi thường dùng.
Tôi không moi móc. Tôi chỉ… lưu lại. Những ảnh chụp chuyển khoản của cha, những tin nhắn nửa đêm với ai đó tên “Anh Dũng” – người Linh gọi là “chồng yêu”, và những lần hẹn gặp ở khách sạn nhỏ ven thành phố.
Tôi không vội nói với cha. Tôi muốn ông tự thấy.
Một tuần sau, tôi bảo sẽ về nhà bạn chơi cuối tuần. Tối thứ Bảy, cha tôi đưa Linh ra ngoài ăn tối – như mọi lần, nghĩ tôi không có nhà.
Nhưng tôi có. Tôi đặt camera nhỏ trong phòng khách, và khi họ vừa ra khỏi cửa, tôi gửi tin nhắn ẩn danh vào điện thoại cha tôi:
“Khách sạn L. phòng 206 – Dũng và Linh vừa check-in. Cẩn thận kẻo bị cắm sừng.”
Chỉ 20 phút sau, cha tôi quay về. Cơn giận của một người đàn ông bị tổn thương tự ái luôn rất dễ nhận ra: khựng lại trước cửa, tay run lên khi mở ổ khoá, rồi đập mạnh cánh cửa khi bước vào.
Tôi ngồi sẵn trong bếp, tách trà nóng vừa rót. Cha nhìn tôi, mắt đỏ gay.
“Mày biết từ khi nào?”
Tôi nhấp trà. “Từ khi mẹ còn chưa xanh mộ.”
Ông không nói nữa, chỉ ngồi xuống ghế, như bị hút cạn hết khí lực. Tôi đặt trước mặt ông một tập giấy – ảnh chụp màn hình, hóa đơn, tin nhắn.
“Con không nói gì cả. Chỉ để cha thấy mẹ ra đi chưa đầy 40 ngày, cha đã đem hết gia sản cho một kẻ xem cha là con cá mập ngu ngốc đang tự đưa tiền cho nó câu.”
Ông run tay. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cha khóc. Không phải vì mẹ – mà vì bị phản bội.
Hôm sau, Linh trở lại, giả vờ ngạc nhiên, hỏi sao “bố mệt quá không đi ăn được.” Cha tôi chỉ nói một câu:
“Cô ra khỏi nhà trước khi tôi gọi công an.”
Tôi không hỏi ông định làm gì với những bằng chứng kia. Đó là lựa chọn của ông. Tôi chỉ về phòng mẹ, đặt lại chiếc khung ảnh đã được lau sạch bụi.
“Mẹ yên tâm rồi nhé.”
Cha tôi không nhắc lại chuyện đó lần nào nữa. Cũng không nhắc đến Linh. Căn nhà trở về với sự trống trải bình lặng, như sau một trận mưa dài.
Còn tôi, mỗi tối vẫn pha cho mẹ một tách trà, đặt trước khung ảnh. Như một lời hứa.