Chủ tịch Hoàng Minh, người đứng đầu tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, quyết định về quê người yêu – cô gái tên Lan – để dự đám cỗ giỗ tổ của dòng họ cô. Minh vốn kín tiếng, không thích phô trương. Anh chọn bộ áo sơ mi trắng giản dị và quần âu, trông chẳng khác gì một anh chàng công sở bình thường. Lan, biết tính anh, chỉ cười: “Anh mặc thế này, nhà em lại tưởng anh làm văn phòng quèn đấy!”
Đến làng, Minh hòa mình vào không khí rộn ràng của đám cỗ. Nhà Lan nằm giữa làng, đông đúc họ hàng ra vào. Bố mẹ Lan, vốn đã nghe con gái kể về “bạn trai làm ăn lớn”, háo hức khoe với bà con rằng Minh là “đại gia phố”. Nhưng khi thấy Minh bước xuống từ chiếc xe ô tô bình dân (mượn tạm của tài xế để tránh chú ý), cả nhà không giấu nổi thất vọng. Mẹ Lan thì thầm với chị gái: “Trông thế này mà bảo chủ tịch tập đoàn, chắc con Lan nói quá!”
Trong bữa cỗ, Minh ngồi lẫn giữa đám đông, ăn uống vui vẻ, trò chuyện thân thiện với mọi người. Nhưng không khí trong nhà Lan dần trở nên gượng gạo. Một bà cô họ xa, vốn nổi tiếng nhiều chuyện, liên tục liếc Minh rồi bĩu môi: “Chắc lại là dân kinh doanh nhỏ lẻ, chứ chủ tịch gì mà giản dị thế!” Bà con trong làng bắt đầu xì xào, khiến bố mẹ Lan mất mặt, chỉ muốn kết thúc bữa cỗ thật nhanh.
Giữa lúc ấy, một người bà con tên chú Tám, vốn là người ít nói nhưng hay làm việc lạ lùng, bất ngờ đứng dậy, cầm ly rượu tiến về phía Minh. Cả bàn tiệc im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn. Chú Tám, với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Minh rồi nói lớn: “Cậu Minh này, tôi có chuyện muốn hỏi. Cậu có dám nhận là người đã âm thầm giúp cả làng này không?”
Minh sững sờ, chưa kịp trả lời thì chú Tám tiếp tục: “Cách đây ba năm, làng mình suýt mất cái trường tiểu học vì thiếu kinh phí sửa chữa. Một người giấu tên đã gửi 5 tỷ đồng để xây lại trường, còn xây cả thư viện cho bọn trẻ. Tôi làm bảo vệ ở đó, tình cờ thấy cậu đến kiểm tra công trình lúc nửa đêm, còn dặn nhà thầu không được tiết lộ danh tính. Cậu còn nhớ không?”
Cả đám cỗ nín thở. Bố mẹ Lan há hốc mồm, bà cô họ xa mặt đỏ bừng. Minh chỉ cười nhẹ, cố đánh trống lảng: “Chú nhầm ai rồi, cháu làm gì có nhiều tiền thế.” Nhưng chú Tám không dừng lại. Ông lấy điện thoại, mở một bức ảnh chụp từ camera an ninh: hình ảnh Minh đứng giữa công trường, đội mũ bảo hộ, đang chỉ đạo thợ xây.
Cú twist bất ngờ khiến không khí bùng nổ. Cả làng xôn xao, bố mẹ Lan vội vàng xin lỗi Minh vì đã hiểu lầm. Bà cô họ xa lặng lẽ chuồn ra ngoài, không dám nhìn ai. Minh, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ nắm tay Lan và nói: “Cháu chỉ muốn giúp làng vì cháu yêu nơi này, như yêu cô gái của cháu vậy.”