Mới thuê được cô giúp việc hơn 20 tuổi, người nhỏ nhắn, mặt mũi sáng sủa, làm việc gọn gàng, lễ phép lại rất sạch sẽ. Tôi thật sự hài lòng. Vợ chồng đi làm cả ngày, có người lo cơm nước, nhà cửa, lại chăm con cẩn thận thì còn gì bằng.
Mới chỉ vài ngày mà cả nhà tôi ai cũng quý. Đặc biệt là chồng tôi – người thường lạnh lùng, nay cứ thấy cô giúp việc là cười nói vui vẻ, có hôm còn chủ động lấy trái cây mang vào bếp mời cô ấy.
Tôi bắt đầu thấy có chút lăn tăn. Nhưng lại tự trấn an: “Chắc chỉ là tử tế.”
Cho đến hôm thứ Bảy, tôi đi chợ sớm. Vừa bước chân đến sạp rau thì một bà hàng xóm rỉ tai:
– “Chị thuê con bé đó á? Ôi giời… nó từng là bồ của một ông già có vợ đấy. Ầm ĩ cả khu bên kia. Vợ ông ấy bắt được còn đánh ghen giữa chợ luôn! Con bé đó giỏi diễn lắm!”
Tôi nghe mà tai ù đi. Lòng dậy sóng. Về nhà vẫn giả vờ như không biết gì, nhưng bắt đầu quan sát kỹ hơn. Quả nhiên, tôi để ý: chồng tôi hay nhìn cô ta lén lút, còn cô ta thì thỉnh thoảng cười rất… “biết điều”.
Tối hôm đó, tôi giả vờ đi ngủ sớm, rồi âm thầm ra khỏi phòng, đứng lặng sau bức tường cạnh nhà bếp. Không có gì lạ. Nhưng tôi nhìn thấy cô ta nhắn tin với ai đó, điện thoại chớp sáng liên tục. Tôi thấy chồng tôi cũng cầm điện thoại, rồi đi lên tầng.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Sáng hôm sau, tôi không nói gì. Lặng lẽ bước ra phía sân sau, lấy đúng cái chổi quét sân bằng tre già – món đồ mà chỉ có tôi mới dùng vì nó nặng tay, khó điều khiển. Nhưng có một điều khiến tôi sững sờ: bên dưới cán chổi có một miếng giấy nhỏ được buộc rất khéo léo.
Tôi mở ra, là một mảnh giấy cũ, chữ viết tay nguệch ngoạc:
“Cô ơi, cháu là H. giúp việc đợt trước. Nếu cô đang đọc được dòng này, chắc cô cũng thấy lạ về con bé đó rồi. Cẩn thận nhé. Cô ta vào làm nhà nào cũng tìm cách quyến rũ ông chủ, quay lén video để tống tiền. Cháu từng bị cô ta ép nghỉ việc vì phát hiện chuyện đó. Nhưng không dám nói với ai… Chỉ kịp nhét tờ giấy này vào cây chổi mà cô hay dùng nhất. Nếu cô không tìm ra kịp, sớm muộn nhà cô cũng thành nạn nhân.”
Tôi run tay. Cơn giận như bốc lên tận óc. Nhưng tôi không làm ầm. Tôi để cho cô ta ra ngoài mua đồ, rồi nhân lúc đó mở điện thoại chồng.
Và tôi tìm thấy đoạn chat kèm video lạ. Là cảnh trong phòng làm việc của chồng tôi – quay từ một góc khuất, có hình chồng tôi thay đồ. Dưới là tin nhắn của cô ta:
– “Nếu anh không chuyển khoản đúng hạn, tôi gửi cho chị nhà xem.”
Ngay trưa hôm đó, tôi gọi cô ta về. Đưa thẳng cây chổi lên bàn. Cô ta tái mặt. Tôi nói đúng một câu:
– “Cô chọn cách đi trong im lặng hay tôi gọi công an đến điều tra?”
Cô ta ôm đồ, biến khỏi nhà chưa đầy 10 phút sau.
Tối đó, chồng tôi xin lỗi rối rít. Tôi không đánh ghen, không làm ầm. Nhưng kể từ hôm sau, tôi để tờ giấy của cô giúp việc cũ trong ví, như một lời nhắc nhở:
“Không phải kẻ thứ ba nào cũng tấn công bằng váy ngắn. Có những kẻ dùng cả kế hoạch.”