Mới về nhà chồng mà ngày nào cũng thấy đứa cháu 4 tuổi lén nhìn mình, vài tháng sau tôi mới điếng chết lặng khi biết sự thật về đứa bé qua lời bà hàng xóm, không ngờ mẹ chồng và chồng dám che giấu bấy lâu nay…
Làm dâu được hơn hai tháng, tôi để ý có một đứa bé trai khoảng 4 tuổi cứ lẩn quẩn quanh nhà. Sáng sớm đã đứng nép sau cửa nhìn tôi nấu ăn, tối lại ngồi chơi một mình ở bậc thềm.
Tôi hỏi, mẹ chồng chỉ ậm ừ bảo đó là con của người họ hàng gửi nhờ, còn chồng thì bảo tôi đừng tò mò chuyện nhà quê, chăm lo làm dâu cho tốt.
Tôi vốn nhạy cảm, thấy ánh mắt đứa bé buồn buồn, thi thoảng gọi mẹ giữa đêm, tôi càng thương. Có lần tôi định mua quần áo cho bé thì mẹ chồng gạt tay tôi ra:
“Nó không phải chuyện của con, đừng lo chuyện bao đồng!”
Nhưng rồi một chiều, khi tôi đang đi chợ về thì gặp bà Tư – hàng xóm già sống cạnh nhà chồng, bà lén kéo tôi lại:
“Cô có biết thằng bé đó là ai không? Chính là con riêng của chồng cô với người yêu cũ, nó sinh ra chưa đầy một năm thì mẹ nó mất. Cả nhà này giấu biệt vì sợ cô không dám lấy nữa đó!”
Tôi chết lặng. Từng lời bà Tư nói như sét đánh ngang tai. Về nhà, tôi mở điện thoại, tìm lại những tấm ảnh cũ của chồng. Đứa bé… có đôi mắt giống y chang anh.
Tối đó, tôi ngồi chờ chồng và mẹ chồng về, để sẵn tờ giấy xét nghiệm ADN tôi âm thầm làm sau khi nghi ngờ. Kết quả ghi rõ: 99.9% quan hệ huyết thống cha – con.
“Mẹ, anh, nếu mọi người xem tôi là người dưng, sao còn cưới tôi về? Tôi lấy chồng chứ không phải làm người thế vai để che đậy bí mật!”
Chồng không nói được lời nào. Mẹ chồng thì rơm rớm nước mắt:
“Bác sợ con bỏ, mà thằng bé thì vô tội. Bác sai…”
Tôi không rời đi ngay. Tôi ôm lấy đứa bé đang lặng lẽ nép sau bức màn, lần đầu tiên nó gọi khẽ:
“Mẹ?”
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Tôi không giận vì anh có con, tôi giận vì tất cả chọn cách nói dối tôi.”