Nhà tôi vừa rồi làm giỗ, cũng muốn thể hiện cho phải phép nên bày biện đủ mâm cao cỗ đầy, riêng mỗi mâm hết hơn 700 nghìn. Mời hàng xóm sang cho vui cửa vui nhà, ai dè gia đình bên cạnh dắt nguyên cả 5 người sang.
Tôi cứ nghĩ họ đông người thì chắc cũng có chút quà, ít thì gói bánh, nhiều thì phong bì để giữ thể diện. Nhưng không — đến tay không, mặt tỉnh bơ, ngồi kín cả mâm cỗ nhà tôi, ăn uống no nê, còn chê bai món nọ món kia. Tôi tức nghẹn cổ mà không dám nói gì, sợ mang tiếng “chủ nhà keo kiệt”.
Ấy thế mà vài hôm sau, đến đám cưới nhà họ, tôi cân nhắc mãi rồi quyết định đi lại cái phong bì trống không, coi như cho họ nếm trải cái cảm giác bị coi thường. Tôi còn cố tình ghi rõ ràng ngoài bì thư tên vợ chồng tôi, để ai mở ra cũng biết.
Lúc đưa phong bì, nhìn ánh mắt lấp lửng của cô dâu chú rể, trong lòng tôi hả hê vô cùng.
Nhưng chưa đầy một tuần sau, tôi thấy nhà hàng xóm đông nghịt người, tiếng kèn trống inh ỏi. Nghĩ chắc họ còn tiệc tùng gì, tôi chạy sang xem thì chết sững: đó không phải tiệc mừng, mà là đám tang của chính bố chú rể.
Tôi đứng khựng lại giữa dòng người, trong đầu choáng váng: cái phong bì “không đồng” mà tôi gửi hôm trước vẫn còn nằm kia, ngay trên bàn thờ nghi ngút khói hương. Bên ngoài vẫn in nguyên tên vợ chồng tôi.
Cả xóm ai cũng nhìn về phía tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi bỗng thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng — chuyện tôi nghĩ là “trả đũa” bỗng hóa thành trò cười cả làng…