Nhà trai ở cách nhà gái gần 500km, cả ngày rong ruổi xe cộ khiến tôi nôn nao, mặt mũi cắt không còn giọt máu. Tưởng đâu được nhà chồng đón tiếp tử tế, ai ngờ vừa bước chân qua cửa, bà nội chồng đã nheo mắt, giọng the thé cất lên trước bao nhiêu họ hàng:
– “Con dâu nhà ai mà ăn mặc lôi thôi, nhìn chẳng khác gì đống bùi nhùi đốt dở!”
Cả gian nhà im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Máu nóng bốc lên, tôi nuốt hết tủi nhục, lẳng lặng xách váy áo đi thẳng lên phòng.
Một lát sau, cả họ còn chưa kịp ăn bữa cơm đón dâu thì tôi đã từ trên lầu bước xuống. Trên người tôi là bộ đồ ngủ mỏng manh, gọn gàng, gương mặt đã được trang điểm lại, môi đỏ, mắt sắc. Tôi đi thẳng đến ngồi cạnh bà nội chồng, ghé sát tai bà, thì thầm đủ để cả bàn nghe thấy:
– “Mặc bùi nhùi thế mà con trai bà vẫn cưới cháu về, bà nghĩ sao nhỉ?”
Bà già sững sờ, cả họ nhà chồng nín lặng. Không khí căng thẳng đến mức nghe rõ tiếng muỗi vo ve.
Nhưng kịch hay chưa dừng lại ở đó
Ngay tối hôm ấy, khi mâm cơm vừa dọn lên, bà nội chồng bỗng ho sặc sụa, gục ngay xuống bàn. Họ hàng nháo nhào, mồm miệng bà lắp bắp không thành tiếng, tay chỉ thẳng vào tôi.
Cả nhà đổ dồn ánh mắt đầy nghi kỵ, còn tôi ngồi điềm nhiên gắp miếng thịt bỏ vào bát, nhếch mép cười lạnh:
– “Con mới về nhà chồng chưa đầy một ngày, sao lại bị đổ oan nhanh thế nhỉ?”
Không khí trong căn nhà bỗng chốc như muốn nổ tung…