Tặng con trai cả căn nhà nhưng con dâu lại bá:;n quách đi rồi mang tiền về chữa bệnh

0
15

Năm vợ chồng tôi bán đất chia nhà, ai cũng tưởng tôi trọng con trai nên để lại căn nhà mặt tiền cho nó. Thật ra, tôi không thiên vị, chỉ nghĩ con trai là trụ cột, còn con gái đã yên bề gia thất, nên nhà để cho thằng cả ở cũng tiện.

Nhưng cái tôi không ngờ…
Là con dâu tôi lại đem bán phắt căn nhà đi chỉ sau đúng 4 tháng đứng tên!


“EM BÁN RỒI MẸ ƠI, BỐ EM SẮP MẤT…”

Tôi biết chuyện là nhờ hàng xóm chạy sang hốt hoảng:

– Bà ơi, sao thấy xe chở đồ ra khỏi nhà con trai bà rồi? Nhà đó treo biển “ĐÃ BÁN” từ hôm qua!

Tôi tưởng họ đùa, nhưng khi gọi cho con trai thì nó ú ớ mãi mới dám thốt:

– Mẹ… con không biết. Con đi công tác hai tuần… vợ con nó tự ý làm giấy tờ bán nhà, giờ mới nói thật…

Ngay tối đó, con dâu tôi dắt theo thằng cháu đến, tay không, nói tỉnh bơ:

– Con biết mẹ sẽ giận, nhưng bố con đang nguy kịch, cần tiền gấp. Bên nhà con không vay được ai nữa. Con buộc lòng phải bán…

Tôi hỏi:

– Vậy mày định cho vợ chồng mày, con mày sống đâu?

– Tụi con thuê nhà tạm, sau này làm lại rồi mua cái khác.

– Còn tao? Căn nhà đó do tao với bố nó đổ mồ hôi nước mắt làm ra, đưa đứng tên vợ chồng mày là vì tin tưởng. Không phải để bán lấy tiền mang về chữa bệnh cho ông ngoại tụi nhỏ!

Nó không nói gì, chỉ cúi đầu. Nhưng ánh mắt thì vẫn trơ trơ.


TÔI ÂM THẦM ĐI THẲNG SANG NHÀ THÔNG GIA

Sáng sớm hôm sau, tôi không gọi ai, không báo ai, lặng lẽ đi xe ôm sang tận nhà thông gia.

Ông bố vợ đang nằm trên võng, sắc mặt bệnh tật thật, nhưng vẫn đủ tỉnh để nhận ra tôi.

Tôi không vòng vo, chỉ ngồi xuống, rót nước rồi hỏi đúng 1 câu:

– Ông ơi, ông có nhớ lần chúng tôi cưới hỏi, ông từng nói: “Dù nghèo, nhưng gia đình tôi không bao giờ lấy của ai 1 đồng không rõ ràng”?

Ông già cứng họng. Tôi nhìn thẳng:

– Giờ ông đang dùng tiền bán nhà của tôi để chạy chữa, mà không phải do tôi cho, cũng chẳng phải con ông kiếm ra. Vậy là lấy tiền rõ ràng hay mờ ám?

Ông bắt đầu run tay.
Tôi đứng dậy, nói nốt:

– Tôi không cản con tôi làm tròn đạo hiếu với ông. Nhưng cái nhà đó là mồ hôi nước mắt của vợ chồng tôi. Đừng tưởng ai cũng dễ nuốt trôi như vậy.


VÀ CUỘC GỌI GIỮA TRƯA KHI TÔI VỪA VỀ TỚI NHÀ

Chưa kịp tháo giày, tôi nhận được điện thoại từ số con dâu:

– Mẹ… bố con bắt con về gấp. Con sẽ chuyển lại toàn bộ số tiền bán nhà.

– Tốt. Tao không cần mày xin lỗi. Tao cần mày hiểu: không ai ăn được của tao dễ thế.

Tuần sau, tôi đi làm lại sổ đỏ. Căn nhà chính thức trở lại tên tôi.
Tôi gọi con trai về, đưa cho nó bản photo:

– Nhà vẫn là của mày. Nhưng nhớ: sau này vợ chồng có quyết định gì lớn, phải hỏi lại tao một tiếng. Đừng để tao phải đi hỏi người khác thay vì chính tụi bây.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here