Tôi 65 tuổi đi ăn cùng con rể tương lai, chỉ một động tác r/ót rư/ợu của cậu ta mà hôm

0
14

Tôi 65 tuổi đi ăn cùng con rể tương lai, chỉ một động tác ró/t rư/ợu của cậu ta mà hôm sau tôi lập tức đưa con gái đi h/ủy h/ôn, sự thật chứng minh con mắt tinh đời của tôi…

Tôi năm nay đã 65 tuổi. Ở cái tuổi gần đất xa trời, điều khiến tôi bận tâm nhất không phải là chuyện cơm áo gạo tiền, mà chính là hạnh phúc của con gái út – đứa con gái tôi thương nhất nhà. Nó năm nay 30 tuổi, cũng đã đến lúc yên bề gia thất. Khi nó đưa một chàng trai về giới thiệu là bạn trai, rồi sau đó quyết định đính hôn, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì cuối cùng con bé đã tìm thấy bến đỗ, nhưng cũng lo vì trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, lòng người thì khó lường.

Ngày hôm ấy, gia đình tôi sắp xếp một bữa cơm nhỏ để ra mắt chàng rể tương lai. Tôi muốn tận mắt quan sát cậu ta, không chỉ qua lời kể của con gái. Ngày thường, tôi vốn không ưa xét nét, nhưng trong chuyện hôn nhân đại sự, tôi tin rằng sự cẩn trọng chưa bao giờ là thừa.

Cậu ta đến đúng giờ, ăn mặc lịch sự, nói năng lễ phép, cúi chào từng người trong gia đình. Về bề ngoài, tôi không tìm được điểm gì để bắt bẻ. Con gái tôi thì cứ ngồi bên cạnh, ánh mắt rạng ngời, miệng cười tươi không ngớt. Nhìn thấy cảnh ấy, tôi thầm nghĩ có lẽ con mình đã thật sự tìm được hạnh phúc.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ. Tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, rót rượu mời khách. Nhưng khi chai rượu gần hết, tôi đưa cho cậu ta để cậu rót thêm cho mọi người. Và chính trong khoảnh khắc ấy, một chi tiết nhỏ đã khiến trái tim tôi chấn động.

Cậu ta cầm chai rượu, rót cho tôi đầu tiên. Nhưng khi rót, bàn tay cậu ta run nhẹ, chưa kịp rót đầy đã ngưng, chỉ rót một nửa chén. Đến khi rót cho những người khác, cậu lại rót đầy tràn, thậm chí còn tươi cười chúc tụng. Tôi ngồi đó, giả vờ như không để ý, nhưng trong lòng thì khắc ghi từng động tác nhỏ.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi khó tính, chỉ là một ly rượu thôi, có gì quan trọng? Nhưng trong văn hóa của người Việt, cách rót rượu, cách đối đãi trên bàn ăn phản ánh rất rõ nhân phẩm và cách đối nhân xử thế. Tôi không cần cậu ta phải xem tôi như vua cha, nhưng ít nhất cũng nên giữ sự kính trọng. Ấy vậy mà ngay trong lần đầu tiên, cậu ta đã vô tình bộc lộ sự thiếu tôn trọng với tôi.

Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Tôi nghĩ đi nghĩ lại: có lẽ đây chỉ là vô tình? Nhưng rồi tôi nhớ lại ánh mắt của cậu ta khi rót rượu – ánh mắt có chút khinh khỉnh, giống như miễn cưỡng làm cho xong. Người như thế, liệu có thật lòng yêu thương và trân trọng con gái tôi?

Sáng hôm sau, tôi gọi con gái lại, hỏi kỹ hơn về thời gian quen biết, cách đối xử thường ngày. Nó nói cậu ta tốt, nhưng đôi khi nóng nảy, có lúc to tiếng. Tôi chợt rùng mình, bởi linh cảm của một người cha cho tôi thấy, nếu để con gái bước vào cuộc hôn nhân này, có thể cả đời nó sẽ phải chịu tổn thương.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here