Tôi có 2 con trai mà chẳng nhờ được gì vì chúng s:ợ vợ, ngoài 60 tuổ-i tôi vẫn phải sống một mình

0
5

Tôi có hai đứa con trai, cả hai đều thành đạt, nhà cao cửa rộng, xe hơi đầy sân. Vậy mà đến tuổi ngoài 60, tóc bạc lấm tấm, xương cốt đau nhức mỗi khi trái gió trở trời, tôi vẫn phải sống lủi thủi một mình trong căn nhà cấp 4 ọp ẹp, bữa rau bữa cháo qua ngày.

Chẳng phải tôi không cần con, chỉ là… chúng chẳng bao giờ chủ động về. Mỗi lần tôi ốm, gọi cho đứa lớn, đầu dây bên kia là tiếng vợ nó nhấc máy cộc lốc: “Anh nó bận họp rồi mẹ ạ, có gì mai gọi lại.” Còn thằng út, vợ nó thì không cho tôi gọi video vì “phiền đến con nhỏ đang học”, nhắn tin cũng chẳng thèm rep. Hai đứa nó, sợ vợ hơn sợ trời. Bố chúng mất từ khi các con còn nhỏ, tôi gồng gánh nuôi chúng ăn học nên người. Vậy mà giờ…

Một lần, tôi sốt li bì mấy ngày, người gầy rộc, gọi mãi cũng chẳng đứa nào về. Lúc đó, tôi hiểu… mình chẳng còn chỗ trong lòng con cái nữa. Vậy là tôi nghĩ ra một kế.

Hôm sau, tôi gọi cho thằng cả, nói giọng yếu ớt:
– Mẹ mừng húm con ạ… Mẹ vừa trúng số đặc biệt, 1 tỷ đồng!
Nó im lặng 5 giây rồi hỏi gấp:
– Mẹ có chắc không? Vé đâu, con qua liền!

Chưa đầy 2 tiếng sau, cả hai vợ chồng nó đã có mặt, cười niềm nở. Hôm sau, thằng út cũng hớt hải kéo vợ con về, bảo muốn “gần mẹ cho mẹ vui tuổi già”. Nhà tôi đang yên tĩnh bỗng ồn ào như Tết. Cơm bưng nước rót, thay ga, lau nhà, mua cả yến, tổ chim về tẩm bổ cho tôi. Tôi giả vờ lơ ngơ, trong bụng thì cười khẩy.

Một tối, tôi nghe loáng thoáng hai nàng dâu bàn nhau trong bếp:
– Bà có 1 tỷ mà sống một mình thì phí, mai chị em mình khéo léo hỏi ý bà…
– Ừ, mà xem bà nghiêng bên nào thì liệu đường tính tiếp.

Tôi giả như không nghe thấy. Vài hôm sau, tôi lặng lẽ để tờ di chúc giả trên bàn thờ, “chia đều 1 tỷ cho cả hai con trai, ai hiếu thuận hơn thì được thêm phần thưởng bất ngờ”. Đúng như tôi tính, chỉ sau vài ngày, hai đứa con tôi bắt đầu “so găng” hiếu thảo: đứa mua máy massage, đứa gọi bác sĩ về khám tổng quát cho tôi; đứa thì kêu mẹ lên ở hẳn chung cư cao cấp, đứa năn nỉ mẹ về quê sống thanh bình…

Rồi một ngày, tôi gọi cả nhà lại, tay chống gậy, giọng vẫn nhẹ như gió thoảng:
– Mẹ xin lỗi các con… Chuyện mẹ trúng số chỉ là nói dối. Mẹ chỉ muốn biết, nếu không có tiền, mẹ có còn chỗ trong lòng các con hay không?

Cả hai đứa con và hai nàng dâu sững người. Không ai nói được câu nào. Không khí nặng nề như sắp mưa giông.

Tôi quay đi, bước chậm rãi về phòng, nước mắt chực trào nhưng kìm lại.
Tôi không cần tiền để sống, tôi chỉ cần một chút tình.

Hôm sau, cả hai gia đình khăn gói ra về, chẳng ai nhắn một lời.

Vài tháng sau, tôi dọn hết đồ đạc, bán căn nhà cũ, dùng số tiền dành dụm âm thầm mua một mảnh đất nhỏ ở ngoại ô, xây một căn nhà vườn be bé, sống với vài con chó mèo, rau sạch tự trồng. Không một đồng bạc nào để lại cho con. Tôi để di chúc: “Người mẹ này đã từng đau vì các con, nhưng cuối cùng học được cách yêu bản thân mình trước.”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here